Nam hài được Minh Sơn bảo vệ phía sau, khom lưng cúi đầu, trông có vẻ co rúm, như thể rất sợ hãi.

Đây là ai vậy?

Minh Phồn Tinh hoàn toàn không nhớ ra người này. Minh Sơn đang ra mặt giúp hắn sao? Không ngờ Minh Sơn lại có bằng hữu trong phủ, trước đây chưa từng gặp.

"Thiếu gia!"

Minh Sơn thấy Minh Phồn Tinh đứng ở cách đó không xa trước tiên, thế là ánh mắt của Minh Thải Thanh cũng bị thu hút theo.

Minh Phồn Tinh liếc nhìn nàng ta một cái rồi thu hồi tầm mắt, "Minh Sơn, có chuyện gì?"

Minh Sơn vội vàng nói, "Thiếu gia, tiểu thư nhất định đòi mang Nhị Đản đi!"

Nhị Đản? Nhị Đản nào?

Minh Phồn Tinh nghe hai chữ này còn ngẩn người một chút, ai là Nhị Đản?

Ơ? Khoan đã!

Hình như nghe quen quen, Nhị Đản...

À! Chẳng phải là... Trí nhớ của mình đúng là kém thật!

Lúc này Minh Phồn Tinh mới nhớ ra, hình như hơn 1 năm trước, trong viện hắn quả thật có thêm một nô lệ tên là Nhị Đản.

Hắn còn hứng chí đặt tên cho nó, còn nói muốn mang nó đến võ quán kiểm tra thiên phú.

Minh Phồn Tinh định nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng.

"Vì sao?" Minh Thải Thanh cướp lời, "Tên nô lệ này vốn dĩ là cho ta, không biết vì sao lại đến viện của ngươi, hiện tại ta đòi lại thì có vấn đề gì sao?"

Minh Phồn Tinh cười lạnh, Nhị Đản đến sân của hắn hơn 1 năm rồi giờ mới nhớ ra? Đùa gì vậy? Rõ ràng là tới gây khó dễ cho hắn.

Đều sắp phải lên đường đến Kim Châu thành rồi, chỉ còn lại hai ba ngày nữa thôi mà Minh Thải Thanh thật khiến người ta...

"Ghét thì ghét, dù sao cũng phải lên đường thôi, giờ xé toạc mặt nhau cũng chẳng sao."

"Ngươi lại nói bậy bạ gì đó?"

Minh Phồn Tinh chậm rãi tiến lên, ánh mắt sắc bén nhìn Minh Thải Thanh.

"Rõ ràng là ngươi phái người đưa đến sân của ta, giờ lại bảo không biết? Ở trong viện ta ăn ngon uống sướng dưỡng đến tận bây giờ, cũng hơn 1 năm rồi, ngươi nói mang đi là mang đi à?"

Minh Thải Thanh khẽ giật mình, chuyện trước kia rốt cuộc là như thế nào, cô đương nhiên đã sớm chẳng còn nhớ rõ.

Chỉ là vừa rồi cô đi ngang qua, nghe thấy tên nô lệ này cư nhiên nói với đám hạ nhân rằng thiếu gia có ân tình, muốn mang theo hắn cùng đi tham gia kiểm tra đo lường!

Nếu là chuyện khác, cô lười phản ứng lắm, nhưng hễ cứ dính dáng tới Minh Phồn Tinh, cô lại cảm thấy khó chịu!

Hạ nhân bên cạnh cô từng nói, nô lệ này vốn là đưa đến viện của cô, nhưng cô chưa nghe xong đã phân phó đem hắn đi.

Ai ngờ Minh Sơn bỗng nhiên xuất hiện, ngăn cản hạ nhân của cô, sau đó Minh Phồn Tinh xuất hiện, cô mới biết nơi này là sân bên cạnh Minh Phồn Tinh.

Càng không ngờ hơn, Minh Phồn Tinh lại nói chính cô tự mình sai người đưa qua?

Cô nhìn nha đầu bên cạnh, hung tợn trừng mắt liếc một cái, "Sao lại thế này?"

"Tiểu thư, lúc trước ngài nói người vậy là đủ rồi, nô lệ này liền đưa cho thiếu gia......"

Nha đầu còn chưa nói xong, ai dè tiểu thư đã vội vàng như vậy, hiện tại thì hay rồi, tiểu thư không thể sai, vậy nên người sai là chính mình!

Minh Thải Thanh thật sự không ngờ sự tình lại thành ra như vậy, trước mặt Minh Phồn Tinh, nhất thời không biết làm sao cho phải, cô nghiến răng giơ tay tát cho nha đầu một bạt tai.

Nha đầu kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất, Minh Phồn Tinh thấy rõ nửa bên mặt nàng sưng vù, khóe miệng còn vương vết máu.

Minh Thải Thanh hả giận, nhìn Minh Phồn Tinh, vẫn không chịu buông tha, cố chấp nói, "Thế nào? Chẳng qua là một tên nô lệ, ta muốn, ngươi không cho sao?"

Lời này như chất vấn, ta muốn, ngươi dám không cho!

Minh Phồn Tinh còn chưa kịp nói gì, liền thấy sắc mặt mấy hạ nhân phía sau Minh Thải Thanh đã thay đổi.

A! Vẫn có người hiểu chuyện! Câu này có thể tùy tiện nói ra sao?

Minh Phồn Tinh cười khẩy, "Vậy nếu ta không cho thì sao?"

Minh Thải Thanh kinh ngạc, cô vốn cho rằng chỉ là một tên nô lệ, Minh Phồn Tinh sẽ không so đo với mình, dù sao trước kia Minh Phồn Tinh rất nghe lời cô.

Nếu không, cũng sẽ không nhiều lần bị cô lừa ra ngoài thành vứt bỏ, từ sau lần cuối cùng được Minh Trăn Nhan mang về, Minh Phồn Tinh liền dần thay đổi thái độ với cô, lạnh nhạt khác thường.

Đối mặt đối chọi gay gắt như vậy, vẫn là lần đầu tiên.

"Vì sao không cho? Một tên nô lệ mà thôi, chẳng lẽ ngươi còn coi trọng hắn sao?"

Minh Phồn Tinh không nhanh không chậm đáp, "Đừng nói là nô lệ, dù là một cục đá trong viện ta, cũng là đồ của ta."

Minh Thải Thanh có lẽ vì xấu hổ giận dữ, cảm xúc hỗn tạp, không biết nghĩ gì trong đầu, cư nhiên buột miệng thốt ra một câu.

"Ngươi tính là cái gì? Đây là nhà ta!"

Lời này vừa nói ra, không gian im lặng như tờ, đám hạ nhân phía sau Minh Thải Thanh, ngay cả nha đầu bị đánh sưng mặt cũng nín thở không dám thở mạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play