Cứ như vậy, thành tựu sau này của hắn tuyệt đối sẽ cao hơn Minh Thải Thanh, kẻ hận mình thấu xương...... Nhất định phải mạnh hơn hắn, tương lai mới có thể không chết trong tay đối phương.
Thể chất còn thiếu 1 điểm nữa là đạt 90, thật đáng tiếc. 1 điểm thể chất này chỉ có thể đợi đến Kim Châu thành rồi ngâm Tôi Thể Dịch cấp thấp để tăng lên thôi, dù sao trong khoảng thời gian lên đường này, cũng không có biện pháp ngâm.
Hy vọng trên đường đến Kim Châu thành có thể thuận lợi một chút, phỉ đạo...... Chắc là sẽ không quá càn rỡ đâu nhỉ. Bất quá, vạn sự đều phải tính đến tình huống xấu nhất mới được.
Vĩnh viễn không thể cho rằng địch nhân của mình sẽ mắc sai lầm, mà lấy đó cầu khẩn vận may cho mình.
Trước khi xuất phát, hắn vẫn là chuẩn bị vũ khí mới cho mình. Đó là thanh trường đao vừa được rèn đao sư của Minh gia làm cho. Thanh đao này tuy rằng nhìn không bắt mắt, nhưng cầm lên liền biết, nặng hơn 30 cân.
Lúc mới cầm còn có chút không quen, nhưng luyện tập một chút thì rất thuận tay. Dù sao thể chất đã đạt tới 89 điểm, dùng thanh đao trọng lượng này cũng không thành vấn đề.
Còn có rất nhiều ngân phiếu Minh Sơn chuẩn bị cho hắn, phần lớn đều là do Minh Trăn Nhan đưa, mỗi người hắn và Minh Thải Thanh đều có 10 vạn lượng ngân phiếu.
Tuy nói không biết Minh Thải Thanh có còn được Minh Trăn Nhan tặng thêm gì nữa không, dù sao Minh Phồn Tinh cũng có vốn riêng của mình.
Dù sao trưởng bối tuy rằng đều đã mất, nhưng di sản của họ, trừ sản nghiệp trong nhà, một ít vốn riêng còn có đồ vật trong tư khố đều thuộc về Minh Phồn Tinh.
Ngay cả Minh Trăn Nhan cũng không có tư cách động vào.
Ngoài 10 vạn lượng do Minh Trăn Nhan đưa, Minh Sơn còn lấy từ tư khố 30 vạn lượng, còn có 1 vạn lượng kim phiếu, đều là do Minh Phồn Tinh đồng ý.
Dù sao...... Kim Châu thành hắn tuy rằng chưa từng đến, nhưng ai cũng biết Kim Châu thành là thành thị phồn hoa nhất ở cái địa phương nhỏ bé này. Sinh hoạt ở bên đó...... Chắc chắn sẽ tốn rất nhiều tiền.
Tuy nói nếu được kiểm tra đo lường ra thiên phú, thì có thể vào Kim Châu võ quán, được ăn ở miễn phí, nhưng ngoài ăn ở ra chẳng lẽ lại không cần tiêu phí sao?
Hắn đã sớm nghe Trương Lạc Dương nói qua, trong Kim Châu võ quán ngoài ăn ở miễn phí ra, những thứ khác đều phải trả phí, tỷ như vũ khí, phòng cụ, công pháp vân vân.
Đương nhiên không phải cứ có tiền là mua được mấy thứ này, còn phải thể hiện thực lực của mình, kiếm lấy điểm cống hiến, sau đó dùng điểm cống hiến đổi lấy vũ khí mình thích, thậm chí còn có thể đổi được rất nhiều công pháp lợi hại.
Minh Phồn Tinh đã thèm thuồng khinh công "Vượt nóc băng tường" từ lâu rồi!
Một giấc ngủ đến hừng đông, Minh Phồn Tinh cũng không sốt ruột. Khoảng cách ngày xuất phát còn có hai ngày, càng gần đến ngày xuất phát, hắn càng bình tĩnh.
Có lẽ là đã biết mình có được thiên phú, cho nên mới không khẩn trương.
Đứng trong viện, Minh Phồn Tinh cầm thanh trường đao mới đặt làm, không ngừng vung chém. Hắn ngày qua ngày luyện những chiêu thức cơ bản nhất, dù sắp lên đường cũng không hề chậm trễ.
Rất nhiều khi, những chiêu thức hoa hòe loè loẹt căn bản vô dụng, thứ hiệu quả nhất chính là những đường chém đơn giản, thêm vào đó là tốc độ cùng phản ứng lực khi lâm trận nghênh địch, tùy cơ ứng biến.
Vừa vung đao, hắn vừa tăng tốc độ. Nếu không có gì bất ngờ, hắn có thể luyện đao đến giữa trưa, ăn cơm xong buổi chiều sẽ đi tìm Trương Lạc Dương và những người khác.
À phải, còn có Chu Hải Minh, một tiểu đồng bọn quen biết từ 1 năm trước, cũng là người Bạch Vân trấn. Phụ thân hắn là một Võ Giả ở Bạch Vân trấn, tuy rằng không có danh tiếng gì, nhưng bản thân Chu Hải Minh lại rất được.
Lần trước gặp mặt, Minh Phồn Tinh đã không nhịn được mà giám định thử, phát hiện Chu Hải Minh có thiên phú 31 điểm, nếu hắn không có bàn tay vàng này...
Vậy thì Chu Hải Minh chính là người có thiên phú tốt nhất trong ba người bọn họ.
Vốn dĩ định bụng ăn cơm trưa xong sẽ ra ngoài, nhưng không ngờ hắn lại gặp chuyện ngoài ý muốn khi đang luyện đao buổi sáng. Minh Phồn Tinh nghe thấy bên ngoài sân truyền đến tiếng ồn ào, đặc biệt là giọng nói the thé của Minh Thải Thanh.
Giọng nói ấy bén nhọn chói tai, khiến hắn nghe rõ mồn một, nhưng lại không nghe rõ nàng ta nói gì.
Hắn lạnh mặt thu hồi trường đao, "Minh Sơn?"
Minh Sơn không đáp lời, không có trong viện, vậy hẳn là ở bên ngoài.
Hắn cứ vậy đeo trường đao đi ra sân, liếc mắt liền thấy ở chỗ rẽ phía trước, Minh Sơn đang ở đó cùng với Minh Thải Thanh.
Phía sau Minh Thải Thanh có vài hạ nhân đi theo, tất cả đều kiêu căng ngạo mạn. Còn Minh Sơn thì che chắn cho một nam hài đang quỳ trên mặt đất.