Chương 2: Người đẹp ghen? Còn ghen đẹp nữa!

Tạ Huyền Tranh bị đè xuống bàn, còn chưa kịp tiêu hóa câu vừa rồi, tay đã bị ai đó giữ chặt. Hàn Thừa Diễn cúi đầu, ánh mắt sắc bén như tia X-ray quét từ trán đến mũi, rồi dừng ở đôi mắt còn mơ ngủ của cậu.

“Cậu nghĩ mình là ai mà muốn nhìn thì nhìn, không nhìn thì thôi?”

“Ơ kìa?” Tạ Huyền Tranh lắp bắp, “Tôi… tôi chỉ là đang mệt.”

“Mệt?” Hàn Thừa Diễn nhíu mày, “Tôi không quan tâm.”

Anh không quan tâm?

Huyền Tranh tròn mắt, trong lòng vừa tức vừa buồn cười. Nhưng chưa kịp phản pháo, Hàn Thừa Diễn đã cúi sát hơn, thì thầm sát tai:

“Cậu phải nhìn tôi. Mỗi ngày. Không bỏ sót phút nào.”

Cả người Tạ Huyền Tranh cứng đờ.

Bên ngoài lớp, gió thổi mát rượi. Bên trong lớp, Alpha đang được người đẹp đè ra bàn như đang đóng phim ngôn tình.

Học sinh đi ngang qua lớp đều rón rén, chỉ sợ quấy rầy một cảnh tượng "thiêng liêng".

 

---

Hôm đó, Huyền Tranh bỗng nổi như cồn.

Không phải vì livestream, không phải vì trending TikTok.

Mà là vì... “Tạ Huyền Tranh – Alpha có gương mặt hút top nhất học viện!”

Từ hôm đó trở đi, Hàn Thừa Diễn như lên dây cót. Chỉ cần Huyền Tranh nói chuyện với người khác quá 30 giây – ánh mắt anh đã phóng dao.

Chỉ cần Huyền Tranh không thèm liếc mình – anh lật bàn.

Chỉ cần Huyền Tranh nhắc đến người đẹp khác – anh đóng cửa nhốt cậu trong thư viện, nói chuyện bằng hành động!

 

---

Tạ Huyền Tranh: “Tôi tưởng người đẹp là để ngắm?”

Hàn Thừa Diễn: “Cậu sai rồi. Người đẹp là để yêu. Mà người đẹp của cậu… chỉ được một mình tôi yêu.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play