Chương 1: Người đẹp không phải để ngắm, mà là để… chọc cho phát điên!
“Ê mày, đừng nhìn nữa, con người ta là để ngắm, không phải để thích.”
“Thế ngắm kiểu tao là ngắm thanh cao đấy. Chứ thích thì tao lôi về nhà từ hôm qua rồi.”
Tạ Huyền Tranh nhếch mép, mắt vẫn dán chặt vào người đang ngồi hàng ghế đầu lớp – Hàn Thừa Diễn. Cái người được mệnh danh là “gương mặt quốc dân”, học giỏi, đẹp trai, lạnh lùng, không dính scandal, lại còn học chung lớp với cậu.
Thử hỏi: Nếu bạn là một Alpha trẻ trung tài năng, mỗi lần livestream đều có vài chục ngàn người xem, thì có nên rung động trước một Enigma lạnh như kem và xinh như mộng không?
Câu trả lời của Tạ Huyền Tranh: “Nên. Mà là rất nên!”
Vấn đề là gì?
Vấn đề là người ta không thèm để ý.
Bao nhiêu ánh mắt đưa tình, bao nhiêu lần "vô tình" đi ngang qua nhau, Hàn Thừa Diễn vẫn giữ nguyên nét mặt như tượng sáp ở viện bảo tàng.
Cho đến hôm đó…
Cả lớp đang học tiết đầu, Huyền Tranh đột nhiên mệt mỏi. Hôm qua thức đến 3 giờ livestream bàn luận về “góc nghiêng thần thánh của Hàn Thừa Diễn khi cầm bút”. Vậy nên hôm nay vừa vào lớp, cậu ngả người ngủ ngon lành, chẳng thèm ngó top một cái.
Và cũng chính lúc đó…
Ánh mắt Hàn Thừa Diễn từ bảng đen chuyển sang cậu.
Lần đầu tiên – ánh nhìn ấy không rời đi.
---
“Sao hôm nay không nhìn tôi?”
Giọng nói trầm thấp vang bên tai khiến Tạ Huyền Tranh mở mắt, còn chưa hoàn hồn thì đã bị đè xuống bàn.
“Cậu có biết... khi cậu không nhìn tôi, tôi thấy cả người bứt rứt không chịu nổi không?”
Tạ Huyền Tranh: “???”
Mới lơ đi một hôm thôi mà người đẹp phát điên luôn rồi à?