Ta chỉnh đốn lại giới giải trí
Chương 12
Tác giả: Hạnh Trục Đào
Edit : Kalle
Thẩm Mang Nhạc ngủ một giấc trên xe.
Hiện tại, bọn họ vẫn còn là nghệ sĩ dưới sự quản lý thống nhất của công ty, sống cùng nhau trong ký túc xá — một khu chung cư chỉ cách công ty chừng năm phút đi bộ.
Người đại diện trước tiên đưa Thẩm Mang Nhạc quay về công ty.
“ Cậu tan tầm sớm thế này thì tranh thủ đi luyện vũ đạo đi,” người đại diện dặn dò, “Sắp tới còn có lịch trình biểu diễn cùng đoàn, đến lúc đó phải lên sân khấu hát nhảy trước mặt khán giả đấy.”
“Vì để tiết mục có hiệu quả nên bên chương trình chưa tiết lộ gì cả, hát thì còn dễ đối phó, nhưng nhảy thì cậu không thể trốn được, cậu nhảy tệ quá, nhìn là thấy ngay.”
Người đại diện khuyên răn tận tình: “Nhân thiết của cậu bên công ty đã tung ra rồi, khoảng thời gian trước luyện tập ít, phía công ty đã âm thầm lo chuyện marketing giúp cậu rồi.”
“Cho nên trước đây có hơi kém cũng không sao, nhưng về sau nhất định phải để mọi người nhìn thấy cậu có tiến bộ!”
Vừa đi về phía phòng luyện tập, người đại diện vừa lải nhải bên tai Thẩm Mang Nhạc không ngừng.
Đợi đến khi tới nơi, vừa mở cửa ra thì phát hiện trong phòng đã có người.
Là Bộ Nguyên Duy.
Cũng là người đồng đội mà lần trước lúc Thẩm Mang Nhạc tham gia tiết mục, Triệu Tòng Phỉ đã vô tình đọc được bình luận liên quan tới cậu ta.
Bộ Nguyên Duy mồ hôi nhễ nhại, nhìn thế nào cũng thấy đã nhảy ít nhất một tiếng đồng hồ.
Thấy có người đến, cậu ta dừng lại động tác, bước lên phía trước tắt nhạc.
Trông có vẻ không hề chào đón người mới đến.
Người đại diện hơi ngượng ngùng, chủ động chào hỏi: “Nguyên Duy, cậu tới luyện tập sớm thật đấy.”
Bộ Nguyên Duy trả lời: “Ừ, dù gì em cũng đâu có lịch trình gì.”
Người đại diện nghẹn họng, ho nhẹ một tiếng: “Mới debut được có một tuần thôi, chưa có lịch trình là chuyện bình thường. Chẳng mấy chốc cậu sẽ bận đến không có thời gian nghỉ ngơi luôn cho xem.”
Nói thật, người đại diện cũng không chịu được không khí lúng túng này nữa. Anh ta vỗ vai Thẩm Mang Nhạc, lặng lẽ ra hiệu cho cậu cố gắng làm thân với Bộ Nguyên Duy.
Trong đội năm người, ngoài Thẩm Mang Nhạc ra thì bốn người còn lại đã cùng nhau luyện tập một thời gian dài, dù không đến mức thân thiết khăng khít nhưng ít nhất cũng quen biết nhau, xem như người nhà.
Chỉ có Thẩm Mang Nhạc là “người lính dù” nhảy dù vào, không giống ai cả.
Vấn đề này… chỉ có thể trông cậy vào thời gian và bản thân Thẩm Mang Nhạc tự xử lý.
Người đại diện thật sự không muốn ở lại thêm nữa, sau khi dặn dò xong thì lặng lẽ rời đi.
Bộ Nguyên Duy nhìn theo bóng lưng người đại diện, khẽ cười nhạt: “Anh ta sợ gì chứ? Tôi thì có thể làm gì được ?”
Cậu ta liếc mắt nhìn Thẩm Mang Nhạc một cái, ánh mắt kia, rõ ràng là có ý “soi mói”.
Nhìn một cách khách quan, ngoại hình của Bộ Nguyên Duy có hơi kém hơn một chút, nhưng nếu đặt vào giữa đám người bình thường thì vẫn là một anh chàng nổi bật, có thể gọi là tiểu soái ca.
Hơn nữa cậu ta còn mang theo một khí chất rất đặc biệt, dù độ nổi tiếng không thuộc hàng top nhưng fan trung thành vẫn có.
Chỉ là trong năm người thì cậu ta là người duy nhất không có tài nguyên riêng.
Nguyên nhân là vì tính cách không dễ chịu, không hợp với các tiết mục giải trí.
Nói thật, cậu ta không phải kiểu người phù hợp với giới showbiz.
Thẩm Mang Nhạc chẳng để ý gì mấy lời kia, đi thẳng tới bên cạnh Bộ Nguyên Duy, cầm lấy tập lời bài hát.
Bộ Nguyên Duy ban đầu còn không định nói chuyện, nhưng khi thấy ánh mắt Thẩm Mang Nhạc dừng ở một bài không nằm trong danh sách nhóm họ cần luyện, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa: “Hiện tại cậu đừng tính luyện mấy bài khác nữa.”
“Trước tiên học thuộc hết mấy bài của nhóm mình đi, còn phải chuẩn bị ứng phó cho các tiết mục sau này nữa.”
Thẩm Mang Nhạc ngoan ngoãn gật đầu, nghe lời thật sự, lại tiếp tục xem kỹ danh sách bài hát của nhóm, như thể đang suy nghĩ nên luyện bài nào trước.
Bộ Nguyên Duy “hừ” một tiếng, ấn tay cậu lên một bài: “Bài này đây, lần biểu diễn trước cậu đã mắc lỗi đến năm lần đấy!”
Khuôn mặt Thẩm Mang Nhạc từ đầu đến giờ không có cảm xúc gì, rốt cuộc cũng có chút biến động, ngạc nhiên hỏi: “Tận năm lần sao? Tôi tưởng chỉ có ba lần.”
Bộ Nguyên Duy hít sâu một hơi.
“Phần điệp khúc, động tác squat của cậu làm sai hết cả, không khớp với người khác, cậu không phát hiện ra à?”
Dường như cảm thấy nói suông không đủ thuyết phục, Bộ Nguyên Duy dứt khoát lấy điện thoại ra, mở đoạn video ghi lại phần biểu diễn của Thẩm Mang Nhạc cho cậu xem.
Đây là video quay thẳng mặt Thẩm Mang Nhạc lúc nhảy, cậu ta chỉ ra rõ ràng từng lỗi một — đúng năm chỗ.
Thẩm Mang Nhạc nhìn xong, thành khẩn thừa nhận: “Đúng là năm lần thật.”
Bộ Nguyên Duy: “……”
Đó, chính là kiểu như vậy.
Cậu ta đôi lúc thật sự thấy tức điên với Thẩm Mang Nhạc.
Nhưng phản ứng của Thẩm Mang Nhạc lại khiến cậu ta cảm thấy bất lực — cứ như đấm vào bông, chẳng có lực phản hồi.
Thẩm Mang Nhạc bật nhạc lên: “Vậy tôi bắt đầu luyện đây.”
Nói xong liền đứng qua một bên bắt đầu khiêu vũ.
Bộ Nguyên Duy không lên tiếng, ngồi yên một chỗ quan sát.
Bị người khác nhìn chăm chú mà Thẩm Mang Nhạc vẫn không chút ngượng ngùng, cậu nhảy thì cứ nhảy, Bộ Nguyên Duy xem thì cứ xem.
Khi âm nhạc kết thúc, Thẩm Mang Nhạc tiến tới bên cạnh Bộ Nguyên Duy, chủ động hỏi: “Vừa rồi tôi nhảy thế nào?”
Bộ Nguyên Duy đã chuẩn bị sẵn một đống lời phê bình trong đầu, định bụng chờ cơ hội xả ra, ai ngờ Thẩm Mang Nhạc lại tự mình hỏi.
Cậu ta chẳng giữ chút mặt mũi nào, cố ý chê: “Tệ lắm.”
Nói xong lại hơi hối hận, không biết mình có hơi quá đáng không.
Dù gì thì Thẩm Mang Nhạc cũng rất nỗ lực.
Miễn cưỡng bồi thêm một câu: “Nhưng ít ra không mắc lỗi nữa.”
Thẩm Mang Nhạc có khả năng học rất nhanh, tuy không thể nói là nhảy hay xuất sắc, nhưng ít nhất đã có thể nhảy được theo bài mà không vấp.
Chính điểm này mới khiến Bộ Nguyên Duy cảm thấy lạ lùng, không nhịn được mà hỏi: “Cậu thật sự là quán quân toàn quốc cuộc thi Street Dance sao?”
Nghe đến câu hỏi ấy, Thẩm Mang Nhạc ngẩng đầu nhìn Bộ Nguyên Duy, trong mắt mang theo chút cảm xúc phức tạp khó gọi tên.
Đúng vậy, để được Tinh Mang tinh chọn trúng, đây chính là nhân thiết mà người bạn thân đã dựng cho cậu.
Quán quân toàn quốc bộ môn Street Dance, thậm chí còn là thể loại popping.
Sau mấy tháng trôi qua, Thẩm Mang Nhạc đối với nhân thiết này… đã hoàn toàn tê liệt.
“Ừ, nhưng đó là chuyện hồi tôi học cấp ba, sau đó thì gần như không nhảy nữa.”
Bộ Nguyên Duy không truy hỏi thêm nữa, ai mà biết được sau từng ấy năm không đụng đến vũ đạo, giờ nhặt lại sẽ là dáng vẻ gì.
Thẩm Mang Nhạc tiếp tục nhảy thêm hai lần nữa.
Liên tục ba lần không mắc lỗi, cuối cùng cậu cũng tắt nhạc, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.
Cậu cầm một chai nước suối, chậm rãi uống từng ngụm.
Bộ Nguyên Duy nhìn cậu, trong lòng không khỏi bực bội. Cậu ta vốn luôn cảm thấy khó chịu với Thẩm Mang Nhạc, bởi vì những người còn lại trong nhóm đều là đóa hoa trải qua bao năm làm thực tập sinh, từng nếm đủ khổ sở của những ngày tháng mờ mịt mới vất vả giành được một suất debut.
Còn Thẩm Mang Nhạc, chỉ dùng vài tháng đã chen chân được vào đội, thực lực thì cũng chỉ tàm tạm, miễn cưỡng không kéo chân người khác.
Cố tình cậu ta lại không thể bắt bẻ Thẩm Mang Nhạc được lỗi gì rõ ràng.
Bộ Nguyên Duy hừ lạnh một tiếng: “Cậu cũng siêng năng đấy, vừa mới kết thúc tiết mục đầu tiên, không đi nghỉ ngơi mà lại chạy đến phòng luyện vũ đạo.”
Cũng chính vì lý do này mà hôm nay cậu ta không có cách nào mỉa mai cho ra hồn.
Cậu ta bẩm sinh có cảm tình với những người chịu khó.
Thẩm Mang Nhạc đặt chai nước xuống, nghiêng đầu hỏi: “ Cậu xem buổi livestream của tôi?”
Bộ Nguyên Duy lập tức đập chân xuống đất: “Ai thèm xem cậu livestream chứ!”
Thẩm Mang Nhạc liếc mắt nhìn cậu ta.
Lúc này Bộ Nguyên Duy mới nhận ra mình lỡ lời.
Choáng váng thật rồi. Nếu như cậu ta không xem livestream thì sao lại biết Thẩm Mang Nhạc là người tan ca đầu tiên?
Bộ Nguyên Duy: “……”
Trong lòng cậu ta đã tự tát mình hai cái.
Đã bị bóc trần, Bộ Nguyên Duy cũng chẳng buồn che giấu nữa, nói thẳng: “Tôi xem là vì thấy cậu sau này chắc chẳng có tài nguyên gì mấy về mảng tạp kĩ.”
“Vừa mới lên sóng một tiết mục đã đắc tội với Triệu Tòng Phỉ, cậu rảnh quá nên mới đi đọc bình luận tiêu cực của anh ta à?”
“Thể hiện trên tiết mục nhìn mà như một quả dưa ngốc nghếch!”
Thẩm Mang Nhạc không cãi lại, chỉ bình tĩnh hỏi: “ Cậu theo dõi từ lúc tôi vừa mở màn livestream à?”
Bộ Nguyên Duy: “……”
Thôi xong.
Cậu ta không cam lòng đáp: “Chỉ nhìn đoạn đầu và cuối thôi! Tôi thấy cậu trên tiết mục ngốc quá, nhìn không nổi.”
Chính vì vậy cậu ta mới không biết cái đoạn anti-fan định nhắm vào Thẩm Mang Nhạc, nếu không chắc chắn cậu ta đã sớm báo cho người đại diện.
Thẩm Mang Nhạc không truy hỏi nữa, chỉ đáp: “Hết cách rồi, chính anh ta cứ nhất định muốn gây chuyện.”
Sau đó lại nhẹ nhàng bổ sung một câu: “Anh ta không phải người tốt gì đâu, lần sau cậu gặp thì tránh xa hắn một chút.”
Bộ Nguyên Duy khô khan ừ một tiếng: “Ừ.”
Trong lòng cậu ta thật sự vô cùng rối rắm.
Rõ ràng bản thân rất có thành kiến với Thẩm Mang Nhạc, trước đây cả đội trưởng lẫn người đại diện đều từng nói với cậu ta , giờ mọi người là một nhóm, về sau chính là cùng hội cùng thuyền.
Ít nhất hiện tại cũng nên duy trì bầu không khí hòa thuận, đừng có để bất mãn thể hiện ra mặt.
Cậu ta không tin Thẩm Mang Nhạc không nhìn ra.
Nhưng mà, thái độ của Thẩm Mang Nhạc với hắn và những người khác chẳng khác nhau là mấy.
Bình thản đến mức khiến cậu ta cũng không biết phải làm gì cho phải.
Ngược lại càng làm cho cậu ta cảm thấy bản thân giống như kẻ hẹp hòi, nhỏ mọn, chuyên đi kiếm chuyện.
Thẩm Mang Nhạc nhỏ giọng nói một câu: “Bất quá, lần sau cậu cũng chưa chắc đã còn gặp được anh ta .”
Bộ Nguyên Duy nghe không rõ: “Cái gì?”
Thẩm Mang Nhạc đáp: “Không có gì.”
Cậu nhìn đồng hồ: “ Cậu ăn trưa chưa?”
Bây giờ vừa đúng mười hai giờ trưa, hắn đoán Bộ Nguyên Duy chắc còn chưa ăn.
Quả nhiên, Bộ Nguyên Duy trả lời: “Chưa.”
Thẩm Mang Nhạc gật đầu: “Vậy cùng đi ăn cơm đi, hay cậu muốn tắm trước đã?”
Bộ Nguyên Duy: “……”
Trong lòng cậu ta đã muốn ôm đầu gào thét.
Vậy rốt cuộc Thẩm Mang Nhạc có cảm nhận được sự địch ý của cậu ta không thế?
Cùng ở chung một phòng luyện vũ đạo thì thôi đi, dù sao công ty vốn không mặn mà gì với idol, cả công ty to thế mà chỉ có đúng một phòng luyện nhảy.
Giờ còn chủ động mời cậu ta đi ăn cơm, giọng điệu tự nhiên như thể họ là bạn thân nhiều năm.
Bộ Nguyên Duy vốn định từ chối, nhưng lại cảm thấy nếu từ chối thì mình lại càng giống một tên nhỏ nhen khó ưa.
Thôi được, cậu ta thật sự chẳng nói nổi mấy lời chanh chua nữa.
Bộ Nguyên Duy trả lời: “Đi tắm cái đã, tôi mồ hôi nhễ nhại hết cả người rồi.”
Tuy rằng Tinh Mang không mấy để ý đến idol, nhưng cơ sở vật chất lại rất xịn sò.
Bên cạnh phòng thay đồ của họ có sẵn phòng tắm.
Vừa hay tối qua Thẩm Mang Nhạc chưa kịp tắm.
Hai người bọn họ tắm cũng nhanh.
Khi Bộ Nguyên Duy tắm xong thì Thẩm Mang Nhạc cũng vừa ra khỏi phòng tắm.
Tóc vẫn còn ướt, trên người đã thay bộ đồ sạch sẽ.
Ngay cả một người vốn không ưa gì Thẩm Mang Nhạc như Bộ Nguyên Duy cũng không thể không thừa nhận — về mặt nhan sắc, Thẩm Mang Nhạc thật sự là hàng top.
Cậu ta cố gắng tìm chút cảm xúc khác trên khuôn mặt xinh đẹp kia, nhưng thất bại.
Thẩm Mang Nhạc mở miệng: “Đi nhà ăn ăn đi, giờ này chắc vẫn còn mở.”
Bộ Nguyên Duy không có ý kiến.
Đồ ăn ở nhà ăn của Tinh Mang xưa nay đều rất ổn, hơn nữa vì là công ty giải trí, thời gian mọi người làm việc và ăn cơm cũng không cố định, nên cơ bản từ sáng đến tối đều có quầy phục vụ mở cửa.
Khi hai người họ đến nhà ăn, phần lớn nhân viên đã ăn xong, chỉ còn vài người lác đác ngồi lại.
Vừa lấy xong cơm quay người lại, liền nghe thấy một giọng mỉa mai vang lên: “Ồ, không ngờ công ty đổ đống tiền nuôi đám idol nam này, mà mấy người vẫn hạ mình đến nhà ăn ăn cơm cơ à?”
Bộ Nguyên Duy nghe giọng là đã thấy ngứa tai, định phản pháo, nhưng Thẩm Mang Nhạc lên tiếng trước: “Ừ, hôm nay vừa mới quay xong tiết mục, về công ty báo cáo xong thì tranh thủ ra nhà ăn ăn trưa. Lần sau có lịch trình thì ăn bên ngoài luôn.”
Người vừa nói mặt mũi lập tức méo xệch.
Bộ Nguyên Duy thấy thật sảng khoái.
Khi Thẩm Mang Nhạc cùng trận tuyến, cậu nói chuyện thật sự khiến người ta hả dạ.