Ta chỉnh đốn lại giới giải trí
Chương 11
Tác giả: Hạnh Trục Đào
Edit : Kalle
Trợ lý khóc suốt mười phút liền, Thẩm Mang Nhạc vẫn đứng bên cạnh cậu ta, không rời nửa bước.
Trên đường đi, Thẩm Mang Nhạc tìm được một cuộn giấy, đưa cho cậu ta :
“Xin lỗi nhé, tôi không tìm thấy khăn giấy, chỉ có cuộn giấy vệ sinh thôi, nhưng mà rất sạch sẽ đấy, đừng lau miệng là được.”
Trợ lý không nhịn nổi, khịt mũi, bật cười thành tiếng.
Cậu ta lau khô nước mắt, trong lòng như vừa hạ quyết tâm lớn lao:
“Cảm ơn anh… Đợi công việc lần này kết thúc, tôi sẽ từ chức.”
Cậu ta thật sự là người có tinh thần trách nhiệm cao, hiện tại việc mới chỉ làm được nửa chừng, mà với tính cách của Triệu Tòng Phỉ, e là nhất thời cũng không tìm được người thay thế. Cậu ta không muốn rời đi trong lúc mọi việc còn dang dở, không muốn làm người vô trách nhiệm.
Trợ lý khẽ cười tự giễu:
“Nói thật là, nhiều lần rồi, mỗi lần anh ta ra tay với tôi, tôi đều nghĩ đến việc vạch trần anh ta, khiến anh ta thân bại danh liệt.”
Nhưng suy cho cùng, cũng chỉ có thể là nghĩ mà thôi.
Bốn tháng làm trợ lý cho Triệu Tòng Phỉ, luôn theo sát anh ta, tận mắt chứng kiến cách đội ngũ của hắn vận hành. Cũng chính vì thế mà cậu ta hiểu ra—muốn lợi dụng dư luận để đánh đổ Triệu Tòng Phỉ là việc gần như không tưởng.
Anh ta có cả một đội ngũ thủy quân chuyên nghiệp, chuyện xấu gì cũng có thể xoay chuyển thành trắng trợn bình thường, chưa kể đến việc cậu chỉ là một trợ lý nhỏ bé chẳng mấy ai biết đến. Cho dù có đăng chuyện lên mạng, thì cũng chỉ như một bọt nước giữa đại dương. Người ta chỉ cần chặn luồng thông tin đó lại, thì hắn sẽ lập tức chìm nghỉm trong biển người.
Còn nếu muốn kiện tụng…
Cậu ta thậm chí không dám tưởng tượng ra mình sẽ phải bỏ ra bao nhiêu thời gian, tinh lực và tiền bạc. Dù có thắng kiện đi chăng nữa, tổn thất của Triệu Tòng Phỉ và cái giá mà cậu ta phải trả, sẽ hoàn toàn không cân xứng.
Chưa kể đến việc cậu của còn có thể bị cư dân mạng tấn công.
Triệu Tòng Phỉ có cả đội thủy quân và fan cuồng sẵn sàng vì hắn mà hắt nước bẩn lên bất kỳ ai.
Người bình thường, ngoài việc nhẫn nhịn và trốn tránh, gần như không còn lựa chọn thứ ba.
Thẩm Mang Nhạc nói:
“Vậy thì cậu cứ làm như vậy đi.”
Trợ lý ngẩn người—cảm thấy Thẩm Mang Nhạc đúng là người mới vào giới, lời nói nghe ngây thơ quá đỗi.
Cậu ta còn chưa kịp giải thích cho Thẩm Mang Nhạc hiểu rõ lợi – hại trong chuyện này, thì cậu đã tiếp tục nói luôn:
“Nếu anh ta dám đánh cậu, thì chứng tỏ chuyện này không phải lần đầu tiên hắn làm như vậy.”
“Cậu có thể đi tìm những nạn nhân khác, liên kết với họ, cùng nhau vạch trần bộ mặt thật của hắn.”
Trợ lý sững người.
Thẩm Mang Nhạc hỏi tiếp:
“Điện thoại của cậu đâu?”
Trợ lý hoảng hốt, vội móc điện thoại từ trong túi ra.
Thật ra lúc này đầu óc cậu ta vẫn còn quay cuồng, cậu ta muốn giải thích với Thẩm Mang Nhạc rằng—dù có tìm được những người bị hại khác, thì cũng không dễ dàng gì.
Nhưng Thẩm Mang Nhạc không để cậu tap có cơ hội mở miệng. Trợ lý chỉ muốn bắt kịp tốc độ nói chuyện và nhịp bước của cậu thôi cũng đã dùng hết toàn bộ sức lực rồi.
Thẩm Mang Nhạc cầm điện thoại của cậu ta bấm vài thao tác, sau đó đưa trả lại:
“Số của tôi tôi đã lưu vào rồi.”
“Hiện giờ tôi không cầm điện thoại, chờ tôi lấy được điện thoại rồi sẽ add WeChat với cậu.”
Trợ lý liên tục gật đầu.
Cậu ta vừa lo lắng, vừa sợ hãi:
“Tôi thật sự cảm ơn anh vì muốn giúp tôi, nhưng chuyện này e là quá lớn, không phải là việc anh có thể giải quyết được.”
“Tôi không phải xem thường anh đâu, chỉ là… tôi nghĩ công ty của anh chắc gì đã đồng ý để anh làm vậy.”
Trợ lý nói năng lộn xộn, chính cậu ta cũng không biết nên diễn đạt thế nào.
Thẩm Mang Nhạc vỗ vỗ vai cậu ta, ra hiệu bảo cậu ta bình tĩnh.
“Đừng căng thẳng như vậy.”
“Tôi cũng đâu thể giúp cậu báo cảnh sát hay kiện cáo gì. Ý tôi là, nếu cậu muốn phơi bày chuyện này ra ánh sáng…”
“Tôi—chính xác hơn là công ty chúng tôi—chắc chắn sẽ giúp cậu.”
Trợ lý “a” một tiếng, ngây người hỏi:
“Tại sao?”
Thẩm Mang Nhạc vẫn dùng giọng điệu kể chuyện:
“Vì Triệu Tòng Phỉ sau khi trở về, chắc chắn sẽ tìm cách bôi đen tôi.”
“Theo tính cách nhỏ nhen, thù dai của hắn, sau khi chương trình kết thúc, hắn nhất định sẽ bằng mọi cách hắt nước bẩn lên tôi.”
“Đến lúc đó cần phản kích, công ty tôi chắc chắn sẽ mạnh tay tung tin xấu về anh ta. Lúc đó, cậu chỉ cần phối hợp, đem chuyện này phơi bày ra là được.”
Trợ lý vừa nghe đã hiểu—đây chính là cách mà giới giải trí vẫn hay làm.
Trợ lý đột nhiên nảy ra một suy đoán táo bạo, xúc động nhìn Thẩm Mang Nhạc:
“Chẳng lẽ… chẳng lẽ anh vì tôi nên mới cố ý chọc giận Triệu Tòng Phỉ?”
Thẩm Mang Nhạc im lặng hiếm hoi.
Sau một giây chần chừ, cậu chân thành hỏi lại:
“Không phải anh ta vốn đã có địch ý với tôi trước sao?”
“Chẳng lẽ tôi thoạt nhìn giống như là người luôn cố tình chọc giận anh ta ?”
Thẩm Mang Nhạc trầm mặc một giây.
Thì ra trong mắt người khác, mình lại là một “kẻ xấu” như vậy sao!
Thực ra cậu thật sự không hề có ý chọc tức Triệu Tòng Phỉ, ít nhất là… ngay từ đầu thì không phải như vậy.
Trợ lý cũng chợt hiểu ra, vội vàng xua tay:
“Không không, cậu không hề có ác ý gì với hắn cả, là tôi nghĩ sai rồi.”
Dù vậy, cậu ta vẫn thấy bất an, liếm môi nói:
“Có thể hiện tại công ty anh rất coi trọng anh, nhưng mà… dù sao đó cũng là Triệu Tòng Phỉ, hắn không đơn giản.”
“Giữa hai người các anh không có thù oán gì sâu xa, vậy mà công ty lại khiến hắn mất mặt thế này, e rằng sau này tất cả hậu quả sẽ đổ lên đầu anh.”
Trợ lý rất lo lắng. Thẩm Mang Nhạc hiện giờ chưa phạm lỗi gì, nhưng nếu sau này xảy ra sai sót, công ty nhất định sẽ mang những chuyện cũ này ra truy cứu.
“Như vậy chẳng phải là đang gây thù chuốc oán cho công ty sao…” Trợ lý trong lòng rối như tơ vò.
Thẩm Mang Nhạc khẽ động trong lòng, liền hỏi lại:
“Nếu tôi làm vậy là gây thù chuốc oán cho công ty, liệu công ty có bị trả đũa không?”
Trợ lý ngẩn ra, hoang mang:
“Cái này… tôi cũng không dám nói chắc, chắc là không đến mức nghiêm trọng như vậy đâu.”
Dù gì thì trong giới giải trí, chuyện đấu đá, bôi nhọ lẫn nhau cũng chẳng có gì lạ.
Chưa từng nghe công ty nào vì chuyện đó mà sập tiệm cả.
Thẩm Mang Nhạc khẽ “à” một tiếng, nghe giọng điệu hình như… có chút thất vọng?
Thất vọng?!
Trợ lý cảm thấy mình cả đêm không ngủ, đầu óc mệt rã rời đến mức tưởng tượng ra cả ảo giác—sao cậu ta lại nghe ra được sự thất vọng trong giọng Thẩm Mang Nhạc chứ?
Sao có thể chứ.
Ha ha ha ha ha…
Thẩm Mang Nhạc cũng không tiếp tục bàn về chuyện này, chỉ cùng trợ lý ngồi ngơ ra đến tận bốn giờ sáng.
Giờ phút này trợ lý đã bình tĩnh lại, nhưng vừa cúi đầu, suýt nữa ngủ gục.
Thẩm Mang Nhạc vỗ vai nhắc cậu ta về nghỉ ngơi.
Cậu suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định quay lại lều.
Khi bước vào, hai người MC đã ngủ như chết, dạng hình chữ X, chiếm trọn chỗ ngủ ban đầu của cậu.
Thẩm Mang Nhạc: “…”
Cậu đành chui vào một góc lều, ngồi gật gù tạm ngủ một chút.
Sáu giờ sáng, khi mọi người thức dậy, Thẩm Mang Nhạc đã dậy từ trước, đánh răng rửa mặt xong, chờ những người khác tỉnh.
Nếu là ngày thường, bọn họ chắc chắn sẽ tranh nhau từng miếng trong bữa sáng, nhưng hôm nay, xét đến việc có thêm một vị khách quý với tính tình không hề nhỏ, tổ chương trình dứt khoát mang hết đồ ăn sáng ra, chia cho từng người.
Cơn bão phát sóng trực tiếp hôm qua đã bị đội quan hệ công chúng chuyên nghiệp của Triệu Tòng Phỉ khéo léo đè xuống, khiến mọi chuyện yên ổn trở lại.
Vì vậy, từ sáng sớm, tổ tiết mục đã bắt đầu mở buổi phát sóng trực tiếp mới.
“Mang Nhạc, chào hỏi với khán giả màn ảnh một cái đi.”
Thẩm Mang Nhạc nuốt hết đồ trong miệng, mỉm cười chào khán giả.
Giờ này, người lên phòng phát sóng trực tiếp đa phần đều là fan, thế nên bình luận hiện lên rất hòa nhã, tràn ngập những lời khen ngợi Thẩm Mang Nhạc dễ thương.
Nữ MC còn rủ người xem cùng nhau đoán thử xem tối hôm qua mọi người đã ngủ ở đâu.
Câu hỏi này có chút khó đoán, nhưng khi người xem nhìn thấy nụ cười đắc ý trên mặt Triệu Tòng Phỉ, họ đại khái cũng đoán ra, e rằng tối qua Thẩm Mang Nhạc đã trải qua một đêm không mấy dễ chịu.
Fan của Thẩm Mang Nhạc đương nhiên không vui, còn fan của Triệu Tòng Phỉ thì lập tức xả cơn giận dữ.
Đúng là nên như thế!
Nhưng sự đắc ý của Triệu Tòng Phỉ cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Buổi sáng hôm nay, bọn họ phải tham gia một trò chơi, quyết định ai được tan ca trước.
Tổng cộng có bảy người, sáu người sẽ được tan ca, chỉ còn một người bị giữ lại, một mình hoàn thành các nhiệm vụ còn lại của chương trình.
Người đó sẽ đơn độc chiếm giữ không ít thời lượng lên hình trong nửa sau chương trình!
Với một tân binh mà nói, đây là một cơ hội cực kỳ tốt.
Khán giả trong phòng livestream bắt đầu cười trên nỗi đau của người khác.
【Lúc này chắc chắn Thẩm Mang Nhạc đang rối như tơ vò rồi, nếu cậu ấy bị giữ lại chỉ vì muốn có thêm thời lượng lên sóng thì chẳng phải hình tượng mỹ nam hoàn mỹ mà cậu ấy dày công xây dựng sẽ sụp đổ sao?】
Fan của Thẩm Mang Nhạc lập tức vào bình luận để dọn đường trước.
Lên sóng nhiều một chút cũng tốt mà!
【Cậu aya có xây dựng hình tượng mỹ nam gì đâu, trò chơi tối hôm qua chắc cũng chẳng thắng nổi ấy chứ!】
PD (đạo diễn chương trình) trong lòng rối bời.
PD đoán trước khi Thẩm Mang Nhạc đến, công ty chắc chắn đã dặn cậu phải “thua” trong phân đoạn này, rồi tranh thủ thời lượng ở nửa sau.
Nói công bằng thì, PD vốn có thiện cảm với Thẩm Mang Nhạc, bởi cậu thật sự mang một khí chất đặc biệt và có nét hài hước riêng.
Nhưng vấn đề là——
Những màn cần phối hợp nhóm thì còn đỡ, chứ nếu chỉ một mình Thẩm Mang Nhạc gánh cả chương trình, thật sự không ổn.
Phải làm sao đây? Có nên ám chỉ gì đó không?
Đúng lúc PD còn đang giằng co, còn Triệu Tòng Phỉ thì đang do dự giữa việc thắng trò chơi để tan ca sớm hay cố tình thua để lấy thêm thời lượng lên sóng, thì——Thẩm Mang Nhạc đã nhanh như chớp giành được hạng nhất!
Triệu Tòng Phỉ tức đến nghẹn!
PD: Tôi lại lo lắng thừa rồi QAQ.
【Thật sự là...】
【Tôi xem livestream bao nhiêu lâu nay, lần đầu tiên thấy Thẩm Mang Nhạc cười vui vẻ đến vậy.】
【Ha ha ha ha Thẩm Mang Nhạc: Tan ca rồi, tan ca rồi nha!】
Thẩm Mang Nhạc vui đến mức khiến những người còn lại cũng thấy thế là đủ rồi.
Người quản lý đứng bên cạnh muốn nói lại thôi.
Cậu chạy nhanh vậy!
Màn ảnh còn chưa kịp quay nữa mà!
Người đại diện cũng không mong Thẩm Mang Nhạc là người ở lại cuối cùng, nhưng ít nhất cũng nên lọt vào top 3 người cuối cùng chứ. Giờ tan ca sớm thế này, sau này còn có màn lên sóng không?
Anh ta thở dài, thôi vậy.
Dù sao sáng nay cũng không thấy cậu than vãn gì, nhưng tối qua ngủ trong lều chắc chắn chẳng thoải mái.
Nghỉ ngơi sớm cũng là tốt rồi!
Mà lúc này, trong lòng Thẩm Mang Nhạc lại đang nghĩ tới một chuyện khác.
Lời trợ lý nói hôm qua cứ lởn vởn mãi trong đầu cậu.
Tuy việc bị người trong giới chơi xấu là chuyện rất thường tình, ai cũng quen rồi, mua hot search bôi nhọ nhau cũng không có gì lạ.
Ngay cả người quản lý lúc nãy còn vừa nói với giọng khinh thường: “Hừ, cái tên Triệu Tòng Phỉ đó chắc chắn không phải dạng vừa. Đợi chương trình phát sóng xong, kiểu gì anh ta cũng quay lại chơi xấu cậu, mua hot search hắc cậu, lấy danh cậu làm bàn đạp quảng bá bản thân.”
“Cậu đừng lo, công ty mình không phải dạng dễ bắt nạt.”
“Dựa vào biểu hiện ngày hôm qua của hắn, điểm có thể khai thác để tấn công hắn nhiều vô kể.”
“ Anh ta không phải đã lỡ lời mắng người trong livestream à? Đến lúc đó chúng ta cứ đánh vào điểm đó mà làm văn chương!”
Người quản lý vừa nói vừa hài lòng đến mức suýt vỗ tay.
Thẩm Mang Nhạc nhẹ giọng cảm khái: “Công ty mình thật sự lợi hại như vậy sao…”
Người đại diện cười to, vỗ mạnh vai cậu: “Chứ sao nữa!”
Nhưng nếu công ty lợi hại đến thế, liệu có chịu nổi nếu bị các công ty khác hợp sức công kích không?
Thẩm Mang Nhạc nghĩ đến thân phận “nằm vùng” mòn mỏi bấy lâu nay của mình, trong lòng khẽ động, lập tức nảy ra một chủ ý mới.
Một mũi tên trúng hai đích.
Quả là chuyện vui như mở cờ trong bụng!