Kiều Nhược Tâm bị cục bột trắng dọa sợ, điện thoại suýt nữa ném đi: “Anh ấy làm sao vậy?!”
Cục bột trắng mang theo tiếng khóc nức nở: “Tôi kiểm tra đo lường được xung quanh anh ấy 100 mét có ác ý mãnh liệt nhưng tôi nhắc nhở không được anh ấy, a a a a xe đâm qua đó rồi!!!”
Kiều Nhược Tâm lập tức mở cửa chạy ra ngoài, lại đụng phải Phó Dự Thần vừa định bước vào. “Sao vậy?”
Kiều Nhược Tâm sững sờ một chút, nhưng việc giấu giếm sự tồn tại của hệ thống cô cũng không phải ngày đầu tiên: “Không có gì, vừa rồi xem danh sách không phải nhìn thấy Tạ Cẩn Ngôn đến sao, định ra chào hỏi anh ấy một tiếng.”
Phó Dự Thần trong lòng trầm xuống: Vừa rồi biểu cảm lao ra của cô không giống như muốn chào hỏi bạn bè, ngược lại giống như vô cùng nôn nóng lo lắng. “Bây giờ bên ngoài người rất đông, đợi anh ấy vào rồi các người chào hỏi cũng như nhau.”
Kiều Nhược Tâm biểu cảm có vài phần miễn cưỡng, chỉ có thể gật gật đầu, vội vàng hỏi cục bột trắng trong lòng Tạ Cẩn Ngôn bây giờ thế nào.
Cục bột trắng còn đang thút thít nức nở: “Xe đều bị ép lên tường rồi, anh ấy nhất định bị thương… Ủa?” Cục bột trắng tập trung sự chú ý vào ý thức của mình ở trên người Tạ Cẩn Ngôn, bỗng nhiên phát hiện Tạ Cẩn Ngôn dường như… không có việc gì?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT