Tạ Cẩn Ngôn là gay, cậu công khai với gia đình một năm sau khi tốt nghiệp đại học.

Cậu là con lai Trung - Nga, mẹ cậu đón nhận xu hướng tính dục của con trai khá tốt. Sau khi biết chắc cậu trước giờ chỉ thích con trai, bà liền kéo ông bố đang sầu não của cậu đi du lịch suốt hai tháng. Bà vừa gọi điện về, vừa húp mì sợi ở một quán ven đường tại Tây An, vừa báo tin rằng bố cậu đã nghĩ thông suốt.

Điện thoại vừa cúp, cô em gái đang nằm bò trên giường cậu chơi game liền lên tiếng.

“Anh, anh cũng đừng để bụng quá. Đừng nói bố, đến em bây giờ còn thấy hơi ảo ảo đây này. Em cứ tưởng mắt nhìn người của mình chuẩn lắm chứ, ai ngờ lại chẳng bao giờ nhận ra anh trai mình thích con trai.”

Cô bé vừa chơi xong một ván, quẳng điện thoại rồi lật người: “Trông anh chẳng giống tí nào cả.”

Tạ Cẩn Ngôn chẳng buồn quay đầu lại. Màn hình máy tính của cậu dày đặc văn bản tiếng Nga, vẻ mặt không chút biểu cảm, trông cực kỳ đúng với câu “Đàn ông đẹp trai nhất là lúc nghiêm túc”.

Nếu có thể bỏ qua cái iPad đang chiếu webdrama đặt sau bàn phím của cậu.

Tạ Nhược Phỉ nhếch mép, chỉ tay vào màn hình iPad: “Anh xem kìa, mấy bộ ngôn tình cho trai thẳng nhạt nhẽo. Nguyên tác tiểu thuyết đã dở tệ rồi, đề tài tổng tài bá đạo cũ rích thì thôi đi, nữ chính lại chọn một cô diễn viên hạng mười tám chẳng có gì đặc sắc, suốt ngày mê muội nam chính!”

Cô bé tức tối đập mạnh tay xuống nệm: “Có thời gian đó sao anh không đọc mấy cuốn tiểu thuyết đam mỹ hay ấy, để em giới thiệu cho! Anh thích thể loại nào, em có hết!”

“Còn nữa!” Tạ Nhược Phỉ lồm cồm bò dậy, vươn tay hất mấy chiếc gối trên giường, để lộ ra vài cuốn sổ nhỏ làm thủ công tinh xảo: “Đến sách cấm anh đọc cũng là BG (nam nữ), trông có giống gay tí nào đâu cơ chứ? Anh như thế này thì có 'nằm trên' được không?!”

Tạ Cẩn Ngôn cuối cùng cũng bị cô em gái thiếu đòn này chọc tức, lao tới tóm lấy người định búng trán, làm Tạ Nhược Phỉ sợ quá hét toáng lên, chạy biến như một làn khói.

Cậu lắc đầu cười, lòng lại thấy ấm áp.

Cậu hơn Nhược Phỉ 6 tuổi. Em gái từ nhỏ đã rất sùng bái người anh này, có lẽ vì thế mà cô bé ngược lại không quá suồng sã như những cô em gái khác.

Thằng bạn thân của cậu toàn bị em gái nhà nó sai bảo xoay như chong chóng. Mỗi lần đến nhà cậu chơi, thấy Tạ Nhược Phỉ tất bật pha cà phê, làm bánh ngọt cho họ ăn, nó lại ghen tị đến mức chỉ muốn đổi em gái với Tạ Cẩn Ngôn.

Nhưng hai tháng cậu công khai này, Nhược Phỉ ngày nào cũng chạy vào phòng cậu. Tạ Cẩn Ngôn biết, con bé sợ cậu buồn vì thái độ của bố hôm cậu come out.

Nhưng con bé này thật sự hiểu lầm tai hại. Nó là con gái, còn đọc cả đam mỹ lẫn ngôn tình, cậu tuy là gay nhưng cũng đâu cản trở việc cậu xem ngôn tình. Cậu thật lòng thấy diễn xuất của mấy diễn viên đó rất tấu hài.

Xem thì xem, nhưng chẳng ảnh hưởng chút nào đến việc cậu vào đánh giá một sao.

Cốt truyện rác rưởi, diễn xuất rác rưởi, nhan sắc rác rưởi. Góp phần duy trì chất lượng webdrama, bắt đầu từ cậu.

Trên iPad, nam nữ chính vừa đính hôn thành công đang tình tứ trên du thuyền. Cảnh hôn mãnh liệt trông không hề ngượng ngùng, tự nhiên rung động đến mức khiến người ta tặc lưỡi, sợ rằng đây là diễn xuất thật.

Cậu đưa tay tắt đi, đẩy gọng kính, tiếp tục làm việc.

“Tạ ca, Tạ ca!”

Tạ Cẩn Ngôn đang mơ màng bỗng bị đánh thức, cả người ngơ ngác.

Cô gái buộc tóc củ tỏi vẻ mặt lo lắng: “Tạ ca, đạo diễn tìm anh kìa. Em nghe họ nói đạo diễn gọi điện về công ty rồi, em thấy có khi xảy ra chuyện rồi đó!”

Tạ Cẩn Ngôn vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Cậu nhớ mình đâu phải lên giường ngủ, còn hẹn với Nhược Phỉ tối đi đón bố mẹ về cơ mà…

Cô gái trước mặt này là ai? Đạo diễn?

Đạo diễn nào? Công ty?

Cậu nén lại những suy nghĩ hỗn loạn, cố tỏ ra bình thường: “Em nói từ từ thôi, nói cho rõ ràng, rốt cuộc là sao?”

Cô gái tóc củ tỏi ngớ người: “Hả? Thì là chuyện anh nói với đạo diễn là Đường Minh Viễn với anh chỉ có thể giữ lại một người đó. Em thấy ý của đạo diễn, cái ý đó…”

Cô sợ Tạ Cẩn Ngôn nổi điên đập đồ, lời nói cứ ngập ngừng không dám nói thẳng, lòng bàn tay siết chặt đầy bất an, nhưng mắt vẫn không ngừng liếc nhìn Tạ Cẩn Ngôn: Sao Tạ ca lại có cảm giác…

Tạ Cẩn Ngôn nhíu mày, vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy cái tên “Đường Minh Viễn” này hơi quen tai. Nhưng cậu chắc chắn người mình quen không có ai tên này, bạn học cũ không có, bạn bè ngoài đời không có, nhân viên trong công ty cũng không.

Cảm giác mơ hồ không rõ này khiến tâm trạng cậu không tốt lắm. Cậu ngẩng đầu nhìn cô gái đang dè dặt: “Em ra ngoài trước đi, bảo là tôi đi vệ sinh, ba năm phút nữa sẽ qua.”

Cô gái tóc củ tỏi thấy cậu không nổi giận với mình, vội vàng đi ra ngoài, trên đường còn không ngừng vỗ ngực: Cô mới được phân công làm trợ lý cho Tạ Cẩn Ngôn trước khi anh vào đoàn phim lần này. Trợ lý cũ của Tạ Cẩn Ngôn biết là cô nhận việc, sau lưng đã nói xấu Tạ Cẩn Ngôn không ít. Nửa tháng nay cô cũng đã chứng kiến nhiều rồi, mấy ngày nay Tạ Cẩn Ngôn đối đầu với Đường Minh Viễn, ngày nào cũng như gà tây nổi điên, dọa chết cô.

Nhưng mà… mặt anh ấy đẹp trai thật sự…

Cửa vừa đóng, Tạ Cẩn Ngôn liền đứng dậy khỏi ghế sofa, bắt đầu xem xét căn phòng mình đang ở. Nhìn lướt qua, cậu đã có cảm giác không ổn.

Bàn trang điểm với đồ mỹ phẩm vương vãi, bài trí sơ sài, đạo diễn…

Cậu cúi đầu nhìn mình, đang mặc một bộ quần áo lạ hoắc, màu vàng vụn vặt, khoác áo da bên ngoài, hoàn toàn không phải phong cách của cậu.

Tạ Cẩn Ngôn đi đến trước bàn trang điểm, tim đập thình thịch. Tiềm thức có chút kháng cự, nhưng cậu vẫn bước đến trước gương.

Ngoài dự đoán, người trong gương lại chính là gương mặt cậu, ngoại trừ có thể nhìn ra chút cảm giác trang điểm, còn lại không sai chút nào, nốt ruồi nhỏ nơi đuôi mắt cũng rõ ràng.

Nhưng mái tóc đỏ này là sao?!

Tạ Cẩn Ngôn lúc này ngẩn người, dựa vào bàn trang điểm véo sống mũi, lần đầu tiên có cảm giác gặp phải chuyện không biết xử lý thế nào.

Trong đầu chỉ còn lại hai chữ in đậm viết hoa – XUYÊN KHÔNG.

Cậu sờ khắp người, đừng nói điện thoại, một mảnh giấy cũng không có. Nghĩ có thể là đồ diễn, cậu lại nhìn quanh phòng, quả nhiên có giá treo đồ, mắc áo và một cái túi xách.

Cậu đi tới, nhưng vẫn không tìm thấy thứ gì có thể chứng minh thân phận, túi xách gần như trống rỗng.

“Đúng rồi…”

Nghĩ đến việc cô gái vừa rồi gọi mình là “Tạ ca”, lại là trợ lý của “mình”, Tạ Cẩn Ngôn đành bỏ qua việc tự tìm hiểu, giải quyết “sự kiện” vừa rồi trước đã.

Xoẹt————

Tạ Cẩn Ngôn loạng choạng, chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại.

Đến khi cậu tỉnh táo lại, cơn chóng mặt vừa rồi như một ảo giác. Cậu không hiểu, chỉ có thể chắc chắn cơ thể không sao, mở cửa rời đi.

Tạ Cẩn Ngôn đi ra ngoài một đoạn, gặp ai liền gọi lại hỏi đạo diễn đang ở đâu.

“Lưu đạo? Chẳng phải ở đằng kia sao?”

Tạ Cẩn Ngôn nhìn về hướng người đó chỉ, đương nhiên không thấy ai. Cậu đi dọc đường, người qua lại dần đông hơn, cũng có người chào hỏi cậu, nhưng trông đều không thân thiện và quen thuộc lắm.

Cuối cùng Tạ Cẩn Ngôn cũng đến được hiện trường quay phim. Cậu hoàn toàn không biết gì về những thứ này, nhất thời không phân biệt được ai là đạo diễn.

Nhưng may mắn cậu còn có một “hướng dẫn viên tân thủ”.

“Tạ, Tạ ca!”

Cô gái tóc củ tỏi tất tả chạy tới. Tạ Cẩn Ngôn thầm thở phào nhẹ nhõm. Chưa kịp nói lời khách sáo, cô đã hoảng hốt báo cáo tình hình: “Vừa rồi Lưu đạo lại gọi điện cho Trần ca, Trần ca bảo anh liên lạc với anh ấy…”

Cô vừa nói vừa đưa điện thoại đến trước mặt Tạ Cẩn Ngôn. Cậu “ừ” một tiếng, thản nhiên liếc nhìn xung quanh, rõ ràng có không ít người đang âm thầm quan sát cậu, thậm chí vẻ mặt hả hê còn treo rõ trên mặt.

“…”

“Cậu ta” rốt cuộc đáng ghét đến mức nào?

Tạ Cẩn Ngôn, người đã làm “con nhà người ta” hơn hai mươi năm, thực sự khó chịu với cảnh tượng này từ tận đáy lòng. Cậu lạnh mặt nói với cô gái trước mặt: “Giúp tôi gọi đi, đến chỗ nào không có người nói chuyện.”

Cô gái tóc củ tỏi sững người một chút, thấy vẻ mặt Tạ Cẩn Ngôn rõ ràng không vui, cũng không dám nói nhiều, vội vàng đi trước đến chỗ vắng người, trên đường quay đầu lại đưa điện thoại cho cậu: “Tạ ca, mở khóa…”

Tim Tạ Cẩn Ngôn nhảy thót, thấy dòng chữ nhắc nhở mở khóa bằng vân tay ở dưới màn hình mới thầm thở phào.

“Alo? À Trần ca, Tạ ca đang ở cùng em đây… Được rồi, em đưa điện thoại cho anh ấy ngay.”

Tạ Cẩn Ngôn nhận điện thoại liếc qua, may mà ghi chú trên điện thoại không phải là “Trần ca” gì đó, mà là tên thật của người này “Trần Kỷ”.

Cậu không biết người này là ai, đoán chừng là cấp trên hoặc là người đại diện của cậu.

“Alo?” Để đề phòng, Tạ Cẩn Ngôn không gọi theo cách xưng hô của cô.

Người đối diện rõ ràng đang tức giận, Tạ Cẩn Ngôn chưa dứt lời, Trần Kỷ đã hét lên: “Tạ Cẩn Ngôn, cậu đang làm cái trò chết tiệt gì ở đó thế hả, cậu điên rồi à?! Cậu có não không vậy?!”

Tạ Cẩn Ngôn hoàn toàn không biết “cậu ta” đã làm gì, tâm trí xoay chuyển, trong đầu không ngừng suy nghĩ về những cuộc đối thoại có thể xảy ra tiếp theo và cách ứng phó, nhưng mặt lại không hề biểu lộ: “Tôi cũng không muốn làm lớn chuyện như vậy.”

Trần Kỷ vốn đã chuẩn bị sẵn sàng mắng Tạ Cẩn Ngôn một trận, cũng biết tính tình Tạ Cẩn Ngôn, đã chờ cậu ta la lối om sòm. Không ngờ Tạ Cẩn Ngôn giọng điệu nhàn nhạt, còn nói ra một câu như đang tự kiểm điểm, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh, khiến anh ta nghẹn họng ngay lập tức.

Nhưng Trần Kỷ dù sao cũng là người đại diện có kinh nghiệm trong giới giải trí, anh ta khựng lại một chút, rồi tiếp tục giáo huấn Tạ Cẩn Ngôn: “Bây giờ biết hối hận rồi à, sao lúc trước không nghĩ?! Đây là bộ phim đầu tiên của cậu sau khi debut từ show tuyển chọn đấy, có chuyện gì cậu không thể kiềm chế cái tính xấu đó lại được à?!”

Trần Kỷ thật sự tức điên. Tạ Cẩn Ngôn có thể nói là debut vớt, nếu không phải trong chương trình có một thực tập sinh gặp sự cố, phải bắt cậu ta bổ sung vào, thì với cái đức hạnh này cậu ta căn bản không ngóc đầu lên được, càng đừng nói đến ký hợp đồng với công ty họ!

Ấy thế mà cái tên Tạ Cẩn Ngôn này, làm gì cũng không xong, ăn gì cũng không đủ!

À, trừ cái mặt ra!

Những năm đầu, các chương trình tuyển chọn rất thịnh hành, nhưng nói trắng ra thì chẳng liên quan gì đến thực lực hay ước mơ, cũng không khác gì chợ rau bán dưa chuột cải trắng theo cân. Nếu không phải sau này liên lụy đến lợi ích tư bản và xảy ra vấn đề liên tiếp, cũng sẽ không bị chính phủ yêu cầu dừng lại.

Mấy năm nay, khó khăn lắm mới thành quy củ, cấp trên nới lỏng, công ty Hoàn Tinh của họ xin được giấy phép, hợp tác làm một chương trình tuyển chọn như vậy, là thật sự muốn chọn ra vài hạt giống tốt.

Nhưng mà cái tên này – Tạ! Cẩn! Ngôn!

Trừ một khuôn mặt ra thì hai bàn tay trắng!

Tiếc là ngoại hình thật sự nổi bật, trên mạng một đám tiểu nữ nhao nhao bỏ phiếu cho cậu ta. Vòng cuối cùng còn lại mười sáu người, độ nổi tiếng trên mạng của cậu ta thậm chí còn xếp thứ ba, nếu không phải vậy, suất bổ sung cuối cùng cũng không đến lượt cậu ta!

Trần Kỷ một bụng tức, giọng mắng người trong điện thoại lớn đến mức cô gái tóc củ tỏi đứng bên cạnh cũng nghe rõ mồn một. Cô không ngừng len lén nhìn sắc mặt Tạ Cẩn Ngôn, phát hiện đối phương lại chẳng có phản ứng gì, cứ như người bị mắng không phải là cậu ta vậy.

Tạ Cẩn Ngôn nghe, nhân lúc Trần Kỷ nghỉ lấy hơi, chen vào một câu: “Anh không định để tôi nói câu nào à?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play