Trần Kỷ tức giận, chẳng lẽ Tạ Cẩn Ngôn không tức sao?

Cậu bị đưa đến cái nơi quỷ quái này một cách khó hiểu, đến giờ vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra với mình, lại còn vừa mở mắt đã gặp phải mớ hỗn độn, còn phải bị một người không quen biết mắng cho một trận.

Có thể nói chuyện bình tĩnh đã là sự kiềm chế tốt nhất của cậu rồi.

“Cậu nói đi, tôi xem cậu nói ra được cái hoa gì!”

Trần Kỷ cảm thấy đỉnh đầu mình sắp bốc hỏa, dạo này càng ngày càng hói chắc chắn là vì cái tên này!

Tạ Cẩn Ngôn thực ra muốn giả vờ giống như cách đối phương quen thuộc, nhưng căn bản không thể giả vờ nổi. Lửa giận bốc lên trong lòng, cậu lạnh mặt nói: “Anh có thời gian mắng tôi, sao không nghĩ xem tiếp theo nên làm thế nào. Nếu tôi thật sự phải rời đoàn phim, anh còn muốn giữ tài nguyên này thì nhanh chóng tìm người thay thế đi, đừng để người khác thừa cơ nhặt của hời.”

“Còn về quan hệ xã giao của tôi… tôi nghĩ công ty cũng sẽ không vì tôi mà tốn công sức, nhưng chuyện này tôi không định gánh một mình. Công ty nếu không giúp tôi tẩy trắng, tôi không ngại tự mình ra mặt, đương nhiên, tiền đề là các người đủ yên tâm.”

Trần Kỷ cảm thấy bộ dạng la lối của Tạ Cẩn Ngôn đã đủ tức giận rồi, không ngờ cậu ta nói chuyện bình thường còn tức chết người hơn!

“Cậu còn dạy tôi làm việc à? Xét cho cùng chẳng phải là vì cậu đi tìm chuyện với Đường Minh Viễn nhà người ta sao! Còn dám lớn tiếng với đạo diễn, cậu nghĩ cậu là ai, hả?! Đường Minh Viễn tuy không nổi lắm, nhưng người ta dù sao cũng đã diễn mấy năm rồi, đến lượt cậu, một kẻ chẳng là gì, ở đó mà kén cá chọn canh…”

Tút.

Cô gái tóc củ tỏi há hốc mồm nhìn Tạ Cẩn Ngôn cúp điện thoại của Trần Kỷ, len lén nuốt nước bọt.

Tạ Cẩn Ngôn đang thầm tính toán xem chuyện này rốt cuộc nên xử lý thế nào, điện thoại của Trần Kỷ lại gọi tới, rõ ràng là bị cúp máy làm tức điên. Cậu đợi một lát mới bắt máy lại.

“Tạ Cẩn Ngôn cậu…”

“Anh làm người đại diện, có thể bình tĩnh một chút được không?”

Tạ Cẩn Ngôn trước giờ luôn không ưa những người la lối om sòm.

Trần Kỷ như thể đang nói chuyện thì đột nhiên bị một cơn gió tạt thẳng vào mặt, đúng lúc anh ta đang há miệng nên đành phải nuốt xuống.

“Cậu cứ ở yên trong phòng nghỉ của mình! Không được tự tiện đi lung tung nói năng linh tinh! Tiếp theo tôi sẽ giải quyết!”

Nói xong ba câu đầy dấu chấm than, lần này Trần Kỷ cúp máy trước.

Nhưng anh ta ngồi trong văn phòng, nhịn một lúc lại càng nghĩ càng tức, liên tục nở nụ cười giả lả gọi mấy cuộc điện thoại, ngồi trên sofa mười lăm phút vẫn không nuốt trôi cục tức này.

Tạ Cẩn Ngôn gây chuyện, tại sao lại còn tỏ vẻ đương nhiên bắt anh ta dọn dẹp hậu quả?!

Anh ta suy nghĩ hồi lâu, đùng đùng đi ra khỏi văn phòng, đi thang máy lên tầng 16.

Người anh ta muốn tìm là Ada, tiền bối lớn trong giới người đại diện của công ty họ. Những người đại diện như họ, nhiều khi không xử lý được chuyện có thể báo cáo trực tiếp cho Ada, lúc quan trọng lời nói của cô ấy thậm chí còn có trọng lượng.

Trần Kỷ vừa vào cửa đã nói liền tù tì như súng máy suốt hai mươi phút, nói đến khô cả miệng lưỡi mới dần dần nhận ra có gì đó không ổn: Ada suốt quá trình đều nhìn máy tính, chỉ thỉnh thoảng “ừ”, “ồ” đáp lại một chút, tỏ vẻ cô ấy đang nghe.

Trần Kỷ trong lòng không yên: “Cho nên chị… chị nói xem Tạ Cẩn Ngôn này, có thể điều chuyển khỏi chỗ em không… Hôm nay chị cho em một câu trả lời chắc chắn đi?”

Chuyện này thật sự không phải anh ta tự tìm việc, mà là Tạ Cẩn Ngôn này ngay từ đầu đã không nên ở trong tay anh ta, là công ty phân cho anh ta, nói xem tình hình không ổn thì tính sau, ai ngờ lại không ổn nhanh đến vậy.

Ada gỡ kính xuống, nhìn bộ dạng tức giận của anh ta, thở dài: “Trần Kỷ, thân là một người đại diện, cậu có thể bình tĩnh một chút được không.”

Câu nói này, giọng điệu này.

Trần Kỷ lập tức suy sụp.

Đầu bên kia, Tạ Cẩn Ngôn bị cúp điện thoại quay về phòng hóa trang. Chuyên viên trang điểm vốn đang nghỉ ngơi vừa thấy cậu liền đi ra ngoài.

Tạ Cẩn Ngôn cũng mừng vì được yên tĩnh.

Cậu ngồi trên sofa, mở điện thoại, bên trong chỉ có vài ứng dụng thường dùng cậu nhận ra. Cậu bấm vào trình duyệt, đầu ngón tay hơi dừng lại, gõ vào “thời gian”.

14:23:56 Thứ Bảy, ngày 10 tháng 3 năm 2016

Trong đầu Tạ Cẩn Ngôn lại có gì đó lóe lên, cậu không bắt kịp, nghĩ lại rồi tìm kiếm bản đồ thế giới và bản đồ quốc gia.

Tốt lắm, xem ra mình vẫn còn ở trên Trái Đất.

Cậu tự giễu nghĩ.

Tạ Cẩn Ngôn muộn màng nhận ra: Cậu bây giờ là minh tinh, Trần Kỷ kia có nói, cậu tham gia show tuyển chọn debut, vậy chắc hẳn cũng có thể tìm ra tên của cậu.

Quả nhiên.

“Bách khoa:

Tạ Cẩn Ngôn

Ca sĩ 21 tuổi, sinh nhật 12 tháng 11 năm 1995…”

Bài bách khoa rất ngắn, Tạ Cẩn Ngôn lướt qua là có thể tóm tắt được đại khái – Tạ Cẩn Ngôn gốc là một cô nhi, từng hát ở quán bar, năm trước tham gia show tuyển chọn. Quy tắc của show là top 8 debut, nhưng vẫn phải phân hạng cao thấp. Kết quả là trước đêm xếp hạng top 8, một thực tập sinh bị phanh phui có tiền án say rượu lái xe bỏ trốn gây người khác liệt nửa người.

Đoàn chương trình cuối cùng không thể không quay thêm một tập, để top 9-16 tiến hành một lần đánh giá tổng hợp. Mà Tạ Cẩn Ngôn tuy hát nhảy đều không được, nhưng nhan sắc lại siêu đỉnh, cuối cùng chính là dựa vào lượt bình chọn trên mạng, với ưu thế mong manh, trở thành người nổi bật nhất trong tám người này, thành công debut.

Vì chuyện này, đoàn chương trình còn dựng cho cậu hình tượng “cá koi may mắn”, nhưng fan không ưa hình tượng này, họ khăng khăng nói rằng Cẩn Ngôn ca ca của họ dựa vào thực lực, không phải dựa vào vận may gì đó.

Đến Tạ Cẩn Ngôn đọc cũng phải bật cười.

Còn về kinh nghiệm diễn xuất thì căn bản không có. Cậu tiện tay bấm vào các mục liên quan, cũng hiểu biết sơ qua về show tuyển chọn 《Hoàn Tinh Tân Thần Tượng》 mình đã tham gia và những người tham gia cùng thời điểm đó.

Tiện thể còn tìm kiếm công ty của mình.

Hoàn Tinh Truyền Thông.

Mục từ về công ty này rất dài, ban đầu viết tóm tắt về Hoàn Tinh Truyền Thông, phía dưới mục lục có mười điều, bao gồm phạm vi kinh doanh, công ty con…

Mắt Tạ Cẩn Ngôn đột nhiên mở to, nhìn chằm chằm vào điện thoại, vẻ mặt không giấu nổi kinh ngạc!

Ở mục “Công ty quản lý” thuộc công ty con, lồ lộ một cái tên cậu nhận ra!

“Đồng tổng tài: Lệ Hàn Tri.”

Cái tên đặc biệt như vậy, Tạ Cẩn Ngôn không nghĩ là trùng hợp. Họ này vốn đã hiếm, tên lại… trừu tượng như thế, làm sao có thể trùng tên trùng họ một cách tình cờ như vậy, lại còn cố tình xuất hiện trước mặt cậu, một người vừa xuyên không!

Tạ Cẩn Ngôn cúi đầu, ôm mặt dở khóc dở cười.

Lệ Hàn Tri, nam phụ trong webdrama cậu xem!

Khoảnh khắc nhận ra điều này, Tạ Cẩn Ngôn có thể nói là thông suốt: Chả trách cậu thấy tên Đường Minh Viễn cũng quen tai, anh ta tuy đất diễn trong phim không nhiều, nhưng cũng từng làm nền cho nữ chính.

“Hoàn Tinh Truyền Thông, Hoàn Tinh Truyền Thông…”

Tạ Cẩn Ngôn lẩm nhẩm hai lần mới phát hiện mình xem phim thật sự tai này lọt tai kia. Hoàn Tinh là công ty đối thủ của nam nữ chính, xuất hiện trong phim không biết bao nhiêu lần, cậu cố tình vì không có gì đặc biệt mà chẳng nhớ nổi!

Tạ Cẩn Ngôn ngồi yên năm phút mới cầm lại điện thoại, tìm kiếm tên nam chính phim truyền hình – “Phó Dự Thần”.

Hai cái tên đậm chất tổng tài của tiểu thuyết này, thật là…

“Phó Dự Thần, tổng tài điều hành Cảnh Vũ Truyền Thông…”

Chứng cứ bày ra trước mắt.

Tạ Cẩn Ngôn lúc này trong lòng một mảnh khói lửa, tất cả vũ khí nóng cậu có thể nghĩ đến đều nổ tung trong não một lượt. Nếu không phải lý trí còn sót lại mách bảo cậu rằng nơi cậu đang ở là phòng hóa trang của đoàn phim, có lẽ cậu đã sớm một chân đá bay cái bàn trà trước mặt.

Bố mẹ… Nhược Phỉ…

Thế giới ban đầu của cậu bây giờ ra sao rồi?

Cậu đột nhiên biến mất trên giường của mình?

Hay là…

Tạ Cẩn Ngôn day huyệt thái dương không biết vì sao lại bắt đầu đau nhức: Tuy không biết cậu có cơ hội nào trở về không, ít nhất cậu hy vọng mọi thứ ở nhà vẫn bình thường.

Nếu là một người xuyên không cả nhà tang tóc, vậy thì quá thiếu nhân đạo rồi, mặc dù việc khiến một người chưa từng có ý định xuyên không lại xuyên không, cũng chẳng khác gì.

Cốc cốc cốc.

Tạ Cẩn Ngôn ngước mắt: “Vào đi.”

Cửa từ từ mở ra, lộ ra một cái đầu củ tỏi, đôi mắt long lanh nhìn cậu.

“Tạ ca… Em mua trà sữa, anh uống không…”

Tạ Cẩn Ngôn theo bản năng nhíu mày: “Trà sữa?”

Cô bước hẳn vào, để lộ đồ vật trong tay – một ly trà sữa trân châu siêu to khổng lồ, dường như còn thêm đủ thứ topping màu sắc sặc sỡ.

Tạ Cẩn Ngôn vừa nhìn đã biết chắc chắn rất ngọt, đầu lưỡi lập tức đắng ngắt.

“Không cần, em uống đi.”

Cô trong lòng cảm thấy không ổn: Tuy Tạ ca hôm nay không nổi điên, nhưng sao cô lại cảm thấy anh ấy có vẻ càng tức giận hơn?

Càng không cần nói đến việc ngay cả trà sữa trân châu yêu thích cũng không uống…

Cô do dự định rời phòng, để lại không gian riêng cho Tạ Cẩn Ngôn thì đột nhiên bị gọi lại.

“Đúng rồi… Em gửi cho tôi một biểu cảm qua WeChat đi, tôi tìm không thấy WeChat của em.”

Cô sững người một chút, nhưng vẫn ngoan ngoãn bấm vào WeChat của Tạ Cẩn Ngôn được ghim trên cùng, gửi qua một biểu tượng cảm xúc ngoan ngoãn.

Lục Viên.

Tạ Cẩn Ngôn cuối cùng cũng biết tên cô gái tóc củ tỏi này.

Cậu đánh giá lại Lục Viên một lần nữa, cô  xách một cái túi, đeo một cái ba lô hai vai, xem ra mang theo không ít đồ.

“Có nước khoáng không?”

Lục Viên gật gật đầu, lấy ba lô xuống chuẩn bị tìm đồ: “Có ạ, Tạ ca anh muốn rửa tay sao?”

“…” Tại sao lại dùng nước khoáng rửa tay.

Lục Viên mờ mịt nhìn Tạ Cẩn Ngôn: Sao cô lại như nghe thấy tiếng “kẽo kẹt”?

Tạ Cẩn Ngôn thả lỏng hàm răng: “Trà sữa em mua ở đâu thế?”

Lục Viên phản ứng rất nhanh: “Em gọi đồ ăn giao tận nơi, ở đây có thể giao tới. Tạ ca anh muốn uống thứ khác sao? Em đặt cho anh.”

Tạ Cẩn Ngôn cuối cùng đặt hai chai nước soda đóng chai.

Tâm trạng Tạ Cẩn Ngôn lúc này đã khá hơn một chút, ánh mắt lướt qua người Lục Viên, tiếp tục lật xem WeChat của cậu, bao gồm lịch sử trò chuyện và vòng bạn bè.

Nước soda chưa kịp đến, điện thoại của Trần Kỷ đã gọi tới trước, bảo Tạ Cẩn Ngôn rời đoàn phim, bộ phim này không liên quan đến cậu nữa.

“Ý của công ty vốn là, cho dù cậu cúi đầu xin lỗi, dù bồi tội thế nào cũng phải diễn xong vai diễn. Nhưng tôi đã giúp cậu gánh chuyện này rồi, coi như nể tình cái này, sau này cậu cũng nghe lời tôi một chút, thành thật một chút!”

Trần Kỷ lại giáo huấn cậu thêm khoảng mười phút mới tha cho Tạ Cẩn Ngôn, nói mình còn phải đi giải quyết hậu quả cho cậu, giọng điệu “yêu cho roi cho vọt”, rồi cúp máy.

Lục Viên ngậm ống hút trà sữa, len lén nhìn Tạ Cẩn Ngôn, thấy sắc mặt anh có vài phần kỳ quái, sau đó lại bật cười thành tiếng.

“!”

Lần này Tạ ca quả nhiên không ổn! Sợ không phải tức quá hóa… điên rồi?

Hay là thực sự điên rồi?

Lục Viên run run vai, cảm giác sau lưng lành lạnh.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play