Cuối cùng thì Vương Hàn Sinh cũng khai ra.
“Vậy là ban đầu gã định tìm Phó Dự Thần, nhưng không cách nào tiếp cận được Phó tổng, lại càng không thể vào được nơi ở của anh ta, nên mới chuyển mục tiêu sang người trợ lý cũ kia?” Ada đứng trước cửa biệt thự, nhìn mấy người thợ chuyển nhà lần lượt khuân hành lý của Tạ Cẩn Ngôn lên xe: “Công nhận gã cũng giỏi tìm thật!”
“Vương Hàn Sinh biết được từ miệng người trợ lý đó rằng chuyện bê bối trước đây thực chất là do tôi báo cho Phó tổng, nên mới chĩa mũi dùi về phía tôi, định trộm máy tính để tìm thông tin riêng tư, tính bán cho các tài khoản marketing hoặc tung hê trực tiếp.” Tạ Cẩn Ngôn thở dài: “Điều này cũng giải thích vì sao gã không phải tình cờ vào nhầm phòng tôi, mà căn bản đã biết Lưu Chính Hi sớm không còn ở đó nữa.”
Ada thấy mấy người thợ đã chuyển đồ xong, liền đưa Tạ Cẩn Ngôn lên xe, vừa khởi động máy vừa nói: “Nên nói gã này gan to hay gan nhỏ đây? Bảo nhát gan thì lại dám đột nhập trộm cắp, bảo gan to thì cũng chỉ dám làm đến thế.” “Mà cũng may gã chỉ vào nhà trộm đồ, cuối cùng chỉ là một phen hú vía.”
Tạ Cẩn Ngôn đã hỏi thăm, trường hợp của Vương Hàn Sinh ước chừng phải lãnh án hai năm tù, mức án cụ thể còn phải đợi phán quyết sau bốn tháng nữa, nhưng sẽ không ít hơn. Một là vì số tiền liên quan đã đủ cấu thành tội phạm, hai là vì Vương Hàn Sinh hành động vì mục đích trả thù, lại liên đới đến vụ án bê bối trước đó, nên mức án sẽ nặng hơn.
“À phải rồi, tôi đang có một lời mời đại ngôn cho cậu đây, nhưng tôi hơi phân vân, cậu tự quyết định xem sao?”
Tạ Cẩn Ngôn hoàn hồn: “Đại ngôn gì vậy?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play