Vương Lãng nhìn sắc mặt tái nhợt của Tiêu Tẫn đang bước lên xe, vẻ vui mừng hiện rõ trên gương mặt: "Vương gia, ngài không sao, thật sự quá tốt rồi."
"Ừ, ta không sao." Tiêu Tẫn nhìn thuộc hạ ngày xưa nay đã thành ra như vậy, trong lòng không khỏi chua xót.
"Tại sao không đến tìm ta?"
Nghe vậy, hốc mắt Vương Lãng đỏ lên: "Lúc vừa rời kinh, thuộc hạ vốn định đi tìm Vương gia..." Chỉ là khi ấy, mẫu thân hắn ta nghe tin Tiêu Tẫn bị đánh gãy chân, trở thành phế nhân, sống chết không cho hắn ta đi, sợ bị liên lụy. Nếu hắn ta cố chấp đi, mẫu thân sẽ làm ầm lên. Mà hễ ầm ĩ thì quan sai lại đến, roi vọt sẽ giáng xuống. Hắn ta không đành lòng để người nhà chịu khổ, nên đành tạm gác lại.
Sau đó, hắn ta bất ngờ bị tập kích. Trong lúc phản kích, hắn ta bị đối phương đâm, từ đó cứ mơ màng gắng gượng sống sót. Trong thời gian ấy, Tôn đại nương có nói đến chuyện đi tìm Tiêu Tẫn, nhưng hắn ta lo lắng bản thân sẽ kéo Tiêu Tẫn vào rắc rối nên nhất quyết ngăn cản. Mãi đến khi hắn ta không còn cầm cự nổi, Tôn đại nương mới mắng mỏ một hồi rồi tìm đến đây.
"Vương gia, thuộc hạ vô dụng, không những không bảo vệ được ngài, nay còn trở thành gánh nặng. Vương gia không cần lo cho ta, chỉ xin ngài giúp đỡ mẫu thân của ta, cho họ một con đường sống.”
Tiêu Tẫn vỗ vai hắn ta: “Yên tâm, ngươi sẽ không sao.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT