“Ta không hiểu. Ta mạnh hơn hắn, hắn muốn làm hại ta, vậy ta có quyền tước đi tính mạng của hắn.” Vọng Ngưng Thanh từ tốn nói đúng theo lời của Linh miêu: "Ở trong núi là như vậy. Hổ muốn ăn thịt ta, nhưng nếu nó không thắng được ta, vậy ta giết nó là lẽ tự nhiên. Dù có chết, nó cũng không nên oán thán, vì từ lúc nó chọn khiêu khích kẻ mạnh, kết cục của nó đã được định đoạt rồi.”
“Sư phụ chưa từng dạy ta rằng không được giết người. Ngoài sư phụ ra, ta cũng chưa từng thấy người nào khác.”
“Ta chỉ có cây đàn, thanh kiếm, và thân thể của mình. Ta muốn bảo vệ chúng, điều đó thì có gì là sai?”
Trong lúc nói những lời này, Vọng Ngưng Thanh luôn chăm chú nhìn vào mắt Kỳ Lâm Triệt. Đôi mắt nàng đen trắng rõ ràng, trong như gương, ánh lên sắc xanh nhàn nhạt của trẻ thơ, tinh khiết đến mức nhìn thấu tận đáy.
Nàng giống như một cái mặt hồ sâu trong núi rừng hoang vu, nơi chẳng ai đặt chân đến, mang vẻ tinh khiết tựa loài dã thú không hiểu thế sự, xen lẫn chút ngây thơ và sự tàn nhẫn vô tình mà chính nàng cũng không hay biết. Sự tàn nhẫn ấy khiến người ta vừa sợ hãi, lại vừa không kìm được mà dâng lên lòng xót thương vô hạn. Cảm giác thương xót đó bắt nguồn từ việc phỏng đoán và thương cảm cho quá khứ đầy bi thương của một kẻ mạnh, và ngay cả Kỳ Lâm Triệt cũng không phải ngoại lệ.
Ai ai cũng có chút thương cảm cho trẻ con dù nó phạm phải tội lỗi không thể tha thứ trong mắt người lớn.
“Ngươi có thể chống trả, có thể bỏ chạy, nhưng ngươi lại chọn con đường tuyệt tình nhất.” Kỳ Lâm Triệt lảng mắt đi, lạnh lùng nói: "Giết người đền mạng, vốn là lẽ công bằng trên đời.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT