Vọng Ngưng Thanh ngồi thẫn thờ trên bậc thềm góc phố, ánh mắt vô hồn nhìn dòng người tấp nập qua lại. Linh miêu ngồi bên cạnh cũng ngơ ngác chẳng hiểu mọi chuyện sao lại thành ra thế này.
“Này… Tiểu Ngưng Thanh, ngươi không đói à?”
“Đói.”
Vọng Ngưng Thanh vừa nói, vừa cau mày, tay ôm bụng. Đã quen với việc tích cốc không đụng đến khói lửa nhân gian, nên vị Hàm Quang tiên quân này hoàn toàn xa lạ với cảm giác “đói”. Thân thể nàng hiện giờ có cốt cách tuyệt vời, huyết khí dồi dào, với người phàm đã là mạnh mẽ vô cùng, nhưng cho dù cơ thể có khỏe mạnh đến đâu, bị bỏ đói bảy ngày cũng không thể chịu nổi. Và Vọng Ngưng Thanh cũng không phải ngoại lệ.
“Ban đầu định xuống phố hát rong để kiếm chút tiền tiêu, ai ngờ toàn bị đòi nhận làm sư phụ hoặc muốn bắt về làm tiểu thiếp. Đánh nhau xong lại càng đói hơn…” Linh miêu ngửa mặt lên trời, chỉ cảm thán Hàm Quang tiên quân oai phong ngày nào giờ đây đã lưu lạc tới mức này. “Mà đã đợi lâu như vậy, sao Kỳ Lâm Triệt vẫn chưa xuất hiện…”
Linh miêu đã cùng Vọng Ngưng Thanh ngồi chờ ở đây ba ngày rồi, nếu Kỳ Lâm Triệt còn không tới, e rằng tôn thượng thực sự sẽ “cưỡi hạc về tây phương cực lạc” mất thôi.
Đói đến chết… cũng coi như là nếm trải cái khổ của nhân gian rồi nhỉ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play