Tưởng Hoành Ba bật cười lớn, không còn phong thái tao nhã và bình tĩnh như trước nữa. Bà ta nghe thấy chính mình cất giọng rõ ràng và lạnh lùng:
"Đúng vậy, chính là ta làm đấy! Nhưng Tạ Huyên, ngươi không có lỗi sao? Khương Thiền không sai sao? Năm đó ta và ngươi là thanh mai trúc mã, tại sao ngươi lại phụ ta, không lấy ta, chẳng phải vì nhà ta sa sút sao! Tưởng gia ta và Khương gia đều là thế gia, Tưởng gia ta sa cơ, dựa vào đâu mà Khương gia các người lại có thể an toàn? Khương Thiền lại càng ngu ngốc hơn, bà ta có điểm nào hơn ta? Từ học vấn đến dung mạo, ta có điểm nào kém bà ta chứ? Tại sao ngươi lại cưới bà ta mà không phải ta? Không phải vì lúc đó Khương gia thế lớn sao? Ta dựa vào đâu mà không thể báo thù, vì sao ——" Giọng bà ta bắt đầu lộ ra sự oán giận mãnh liệt.
Sau đó bà ta cười lạnh nói tiếp: "Khương Thiền ngu xuẩn đến mức nhặt được Uyển Ninh về lại thật sự tưởng đó là con ruột mình. Cưng chiều Uyển Ninh vô cùng. Sau này Khương Viễn Vọng lại đưa Tạ Chiêu Ninh trở về, ta sai Chỉ Ninh tiếp cận nàng, dụ dỗ nàng làm chuyện xấu, như vậy Uyển Ninh sẽ là người vô tội. Khương Thiền sẽ ngu ngốc đến mức tin rằng những chuyện xấu đó là do Tạ Chiêu Ninh làm. Tội nghiệp Chiêu Ninh, còn nhỏ như vậy mà cha không thương, mẹ không yêu, đến ngay cả ca ca ruột cũng hiểu lầm nàng.”
Tưởng Hoành Ba nói tới đây, ngay cả thân thể Tạ Thừa Nghĩa cũng run rẩy, cảm giác tội lỗi và hối hận mãnh liệt nhấn chìm hắn. Hắn nhìn về bóng dáng cô độc phía trước — cái bóng nhỏ bé mà mạnh mẽ ấy vẫn đứng đó, như thể lời Tưởng Hoành Ba nói chẳng mảy may ảnh hưởng đến nàng.
Mà Tạ Huyên nghĩ đến trước kia, bản thân từng vì một đứa con hoang, một đứa con hoang do Tưởng Hoành Ba và kẻ khác sinh ra để thay thế con gái ruột mình — mà lại đi trách oan, không tin tưởng con gái ruột của mình, khiến con gái chịu bao nhiêu oan ức. Nỗi đau dữ dội như muốn bóp nát trái tim ông ấy. Ông ấy thậm chí không đủ can đảm để nhìn Chiêu Ninh.
Ngoài cửa, Khương thị lại càng như chết lặng! Dù sao Tạ Uyển Ninh cũng là do chính tay bà ấy bế về, dù sao bà ấy cũng từng không tin Chiêu Chiêu. Bà ấy thân là một người mẹ nhưng lại không bảo vệ nổi con gái ruột của mình, thậm chí còn từng không tin con bé! Để đứa trẻ bé nhỏ ấy phải chịu cảnh bị cả nhà quay lưng, không một ai đáng để tin tưởng! Nhưng bà ấy là mẹ kia mà, lẽ ra phải là người che gió chắn mưa cho Chiêu Chiêu! Vậy mà bà ấy đã làm những gì chứ?
Bà ấy lại nuôi lớn con gái của kẻ thù, trong khi lại gạt con gái mình sang một bên, không tin tưởng đứa con ruột thịt của mình, để con bé dù đã trở về bên người thân nhưng vẫn cô độc, không nơi nương tựa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play