Nhưng Lưu Cô không thèm để ý đến bà ta, trong ánh mắt bà ấy thoáng qua một tia oán độc. Nhìn Tạ Chiêu Ninh cách đó không xa, rồi lại nhìn sang Tạ Uyển Ninh bên cạnh, bà ấy cười nói với Tạ Huyên: "Lang quân, ngài có biết chuyện năm đó không?"
Tạ Huyên khẽ nhíu mày, ông ấy cũng không biết Lưu cô đang nói đến chuyện gì, chỉ hỏi: "Năm đó? Bà đang nói đến chuyện gì của năm xưa?”
Lưu cô nói: "Năm đó Tưởng gia sa sút, di nương tới cầu kiến ngài nhưng ngài lại không chịu gặp nàng. Khi đó ngài vô cùng tuyệt tình, dù có tình cảm thanh mai trúc mã với di nương cũng không chịu giúp nàng, lại càng không chịu cưới nàng.”
Tạ Huyên nghe vậy, nhíu mày thật sâu nói: "Năm đó Tưởng gia gặp chuyện không may, ta đi Dư Hàng học, căn bản chưa từng ở nhà, cũng không biết nàng tới cầu ta. Còn về việc cưới…" Tạ Huyên dừng một chút, ông ấy và Tưởng Hoành Ba lúc ấy có chút tình cảm, nhưng đó là sự ngưỡng mộ bình thường của nam nữ, ông ấy chưa từng vượt quá giới hạn, cũng chưa hề hứa hẹn gì với Tưởng di nương. Sao có thể nói đến chuyện cưới xin. Sau này, ông ấy mới biết từ mẫu thân rằng ông ấy và Khương thị thực ra đã có hôn ước từ thuở trong bụng mẹ. Chỉ vì mẫu thân của Khương thị mất sớm nên ông ấy không hề hay biết. Khương thị mới là người ông ấy nên cưới.
Nhưng Lưu cô cũng không chờ ông ấy nói, mà tiếp tục nói: "Nhưng mà chuyện này cũng không quan trọng. Lúc ấy Tưởng gia dù sao cũng gặp khó khăn, di nương đi cầu xin khắp nơi mà không ai giúp, ngài không cưới nàng, trong lòng di nương đương nhiên tức giận. Nhưng người di nương hận nhất phải kể đến Khương gia…”
Tạ Huyên có chút khó hiểu, Khương gia? Ông ấy biết Khương gia và Tưởng gia từng có giao tình cũ, thậm chí phụ thân hai bên rất thân thiết. Nhưng vì sao Tưởng di nương lại hận Khương gia?
Tạ Chiêu Ninh thì rũ mi mắt xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT