Khương thị mang thai là chuyện vui lớn nên cả phủ đều vui mừng. Tạ Chiêu Ninh đặc biệt báo tin này cho tổ mẫu, bà cũng rất vui nên bệnh tình chuyển biến tốt hơn mấy ngày trước. Giờ bà đã có thể tựa vào Tạ Chiêu Ninh đi vài vòng quanh viện.
Chu thị ngồi dưới tàng cây đa vừa đâm lộc non mơn mởn, nắm tay Chiêu Ninh nói: "Tổ mẫu biết thời gian qua con vất vả nhiều rồi, chuyện gì cũng giấu tổ mẫu. Nay thấy con mỗi ngày một tốt hơn, mẫu thân con cũng tốt thì tổ mẫu rất mừng!" 
Ánh mắt tổ mẫu nhìn nàng đầy vui mừng, Tạ Chiêu Ninh chợt thấy xót xa. Không ai kể cho tổ mẫu những chuyện xảy ra trong phủ, tổ mẫu biết điều đó nhưng không gặng hỏi vì muốn nàng yên lòng. Thật ra có khi không hỏi còn khó hơn hỏi thăm.
Trước đây sắc mặt tổ mẫu luôn nặng nề buồn bã vì bà tự trách mình đã làm lạc mất Tạ Chiêu Ninh, khiến nàng phải rời xa gia đình. Nhưng giờ đây, nàng và người nhà đã dần hóa giải hiểu lầm, tổ mẫu như thấy mây tan trăng sáng, thần sắc giữa đôi mày cũng tươi hẳn lên.
Chiêu Ninh thấy sức khỏe của tổ mẫu ngày một tốt hơn thì trong lòng cũng rất vui mừng, cảm thấy mọi chuyển đang dần tốt lên.
Nàng đón lấy chén canh dưỡng phế bổ thân từ tay Mai cô đút cho tổ mẫu, mỉm cười nói: "Người chỉ cần tĩnh dưỡng cho thật tốt, chờ đón thêm một đứa cháu nữa là được rồi!"
Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống đình viện, phủ một vầng sáng dịu dàng nhu hòa lên gương mặt già nua từ ái nhưng hao gầy của tổ mẫu. Bà chậm rãi uống từng muỗng canh mà Chiêu Ninh đút, nói: "Đương nhiên rồi, ta còn muốn chờ xem thử sau này Chiêu Chiêu sẽ gả cho phu quân thế nào. Nhất định là bậc anh hùng cái thế mới xứng đôi với con chứ!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play