Chiêu Ninh vội đuổi theo, nhìn bóng lưng cao lớn, vững chãi của sư phụ phía trước. Hắn cao hơn nàng hẳn một cái đầu, bước đi trầm ổn, tư thế thẳng tắp đúng tác phong của người tập võ. Ánh nắng chiếu qua tàng cây long não loang lổ rơi xuống người hắn, chắc sợ nàng không theo kịp nên thả chậm bước chân hơn trước.
Sư phụ dẫn nàng băng qua hành lang gấp khúc trong chùa, đi qua tiền điện, chính điện, tới trước một tiểu viện cây cỏ sum sê. Tiểu viện được rào bằng giậu tre, trồng nhiều loài hoa cỏ leo dọc hàng giậu, sức sống bừng bừng vừa thôn dã vừa phóng khoáng.
Giữa viện có một ông lão đầu trọc với chòm râu bạc, mặc cà sa màu nâu đỏ, đang ngồi đánh cờ. Trước mặt ông ấy là một chiếc bàn đá, trên bàn đặt một bàn cờ. Quân đen quân trắng đang giằng co trên bàn cờ như một giang sơn thu nhỏ.
Ông lão gầy gò, dung mạo tiên phong đạo cốt, đôi mày và hàng râu dài, đáng lẽ phải toát ra phong thái của bậc cao tăng. Nhưng giờ ông ấy lại vừa phe phẩy quạt, vừa vò đầu bứt tai vừa nhìn bàn cờ, nghe thấy tiếng động liền lên tiếng: “Thẩm Nghệ, mau tới đây! Đánh cờ đến nửa ván lại bỏ đi đâu mất!”
Thì ra sư phụ nàng đang đánh cờ cùng ông lão này.
Ông ấy nghe thấy tiếng động lạ thì ngẩng lên, thấy Triệu Dực không quay lại một mình mà còn dắt theo một tiểu cô nương dung mạo xinh đẹp đang tò mò nhìn ông.
Ông lão nhíu mày hỏi: “Ngươi lượm đâu được một tiểu nha đầu thế?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play