Chiêu Ninh chậm rãi bước vào, chỉ thấy trong chính đường thắp năm sáu cây nến cao, đều là những cây nến to bằng cánh tay trẻ con, chiếu sáng cả chính đường. Đường tổ phụ Tạ Cảnh ngồi trên ghế cao, phụ thân nàng ngồi phía dưới đối diện Tạ Cảnh, sau lưng có mấy binh sĩ mặc quân phục. Có một ông lão mặc áo giáp sắt, khuôn mặt sắc bén cùng đôi mắt toát ra sự lạnh lùng, không cần đoán cũng biết người này chính là phụ thân của Tưởng Hoành Ba, Tưởng Dư Thịnh, cũng là người đã cướp quân công của cữu cữu nàng, chiếm lấy vị trí của cữu cữu nàng.
Tạ Uyển Ninh đứng nép vào Tưởng Dư Thịnh, tóc hơi rối, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi. Cuộc đời của nàng ta đã trải qua biến động rất lớn vào hôm nay. Cho dù nàng ta có thông minh đến đâu thì cũng chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi thôi. Đột nhiên biết mình là con ruột của Tưởng Hoành Ba, lại đột nhiên suýt chết, sau đó lại được Tưởng Dư Thịnh tự xưng là ngoại công ruột cứu ra, những thăng trầm khiến nàng ta sợ đến ngây người, chỉ biết dựa dẫm vào Tưởng Dư Thịnh, cho dù cảm thấy xa lạ với ông ta nhưng người này có thể cho nàng ta chút an ủi.
Tạ Chiêu Ninh chỉ liếc nhìn Tạ Uyển Ninh, Tạ Uyển Ninh không có Tưởng Hoành Ba cũng không phải là đối tượng đáng sợ. Dù được Tưởng Dư Thịnh cứu về thì cũng không thể gây ra sóng gió gì nữa, nàng cũng không quan tâm đến việc nàng ta được Tưởng Dư Thịnh cứu.
Tưởng Dư Thịnh cũng nhìn chằm chằm Tạ Chiêu Ninh một lúc, đương nhiên, ông ta cũng là người thông minh, lập tức có thể đoán ra, thiếu nữ này chắc chắn là Tạ Chiêu Ninh.
Thiếu nữ có dung mạo tuyệt đẹp, khí chất bất phàm này khiến ông ta khẽ nheo mắt… đột nhiên cảm thấy Tạ Chiêu Ninh chắc chắn không phải là người bình thường! Nhưng ông ta chỉ nhìn Tạ Chiêu Ninh một lát rồi thu hồi lại ánh mắt, Tạ Chiêu Ninh chẳng qua chỉ là một nữ tử khuê các, ông ta cũng chẳng xem trọng người này, chỉ thản nhiên nói với Tạ Cảnh: “Văn Thông huynh, tiểu nữ đang ở đâu, giao tiểu nữ cho ta, ta đương nhiên sẽ cáo từ.”
Tạ Cảnh thấy Tạ Chiêu Ninh bước vào chứ không phải Cát chưởng quỹ thì trong lòng cũng đã đoán được bảy tám phần, chỉ thấy Tạ Chiêu Ninh chậm rãi nói: “Ta vừa từ phòng chứa củi đến đây, cũng vừa nhận được tin, Tưởng di nương vì sợ tội đã treo cổ tự vẫn rồi. E rằng Tưởng đại nhân không thể đưa người đi được nữa.”
Ánh mắt Tưởng Dư Thịnh đột nhiên trở nên sắc bén, lạnh lùng nhìn Tạ Chiêu Ninh: “...Ngươi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT