Nhưng sau đó, Tưởng gia gặp chuyện. Phụ thân của bà ta khi còn làm thông phán đã tham ô rất nhiều, thậm chí còn tham ô cả tiền tu sửa đê điều, vì đê điều sụp đổ nên mọi chuyện bị bại lộ và bị giam vào ngục. Trong phút chốc, bà ta như rơi xuống địa ngục, tất cả những sự ưu ái đều không còn nữa. Tưởng Hoành Ba chịu đựng đủ sự khinh miệt của người đời, nếm trải đủ sự lạnh lùng của thế thái nhân tình, vẻ kiêu ngạo của tiểu thư khuê các trong lòng bà ta đã sớm bị mài mòn. Bà ta cầu cứu khắp nơi nhưng không có ai để nhờ cậy, chỉ có Khương lão lang quân chịu cho bà ta một ít bạc, giúp bà ta vượt qua thời kỳ khó khăn.
Lẽ ra bà ta phải cảm ơn Khương lão lang quân, nhưng sau đó bà ta lại phát hiện Khương Thiền sắp gả cho Tạ Huyên! Bà ta bị đả kích sâu sắc. Tại sao, tại sao Khương Thiền hoàn toàn không bằng bà ta lại sắp gả cho Tạ Huyên? Còn bà ta lại vì chuyện nhà mà trở thành thiếp thất. Khi Khương Thiền xuất giá, bà ta còn lén đi xem, mười dặm hồng trang, Khương gia giàu có nên cho Khương Thiền nở mày nở mặt.
Thứ vốn thuộc về bà ta nhưng lại bị cướp đi bởi một người mà bà ta hoàn toàn xem thường. Bà ta tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ!
Sau này Tạ Huyên niệm tình xưa để bà ta vào phủ và cho nắm giữ quyền quản gia. Khi nhìn Khương thị, bà ta từng đắc ý nghĩ: Ngươi là chính thất thì sao, ngươi quản lý hiệu thuốc Tạ thị tốt đến đâu thì sao, ngươi thật lòng yêu Tạ Huyên thì sao? Tất cả mọi thứ của ngươi sau này đều sẽ bị ta cướp lại, ngươi mãi mãi vẫn không bằng ta. Ta muốn ngươi tận mắt nhìn thấy, ta được sủng ái hơn ngươi, ta và Tạ Huyên mới là chân tình thật sự!
Cho nên khi bà ta nhận ra không biết từ khi nào, Tạ Huyên đã thật sự yêu thương Khương Thiền. Bà ta không thể tin được và hoàn toàn sụp đổ.
Đó là vào một ngày thời tiết quang đãng sau trận tuyết. Tưởng Hoành Ba hầm một bát canh bồ câu mang đến thư phòng cho Tạ Huyên. Nhưng lại thấy trong thư phòng, Khương Thiền đang giúp Tạ Huyên sắp xếp sách vở, vì quá mệt mỏi nên dựa vào gối ngủ thiếp đi. Tạ Huyên ngồi trước án thư, trên mặt nở nụ cười. Bà ta lặng lẽ tiến lại gần từ cửa sổ phía sau, muốn xem Tạ Huyên đang làm gì. Nhưng lại thấy Tạ Huyên đang vẽ Khương Thiền ngủ say, ông học vẽ từ danh họa Trương Trạch Tâm, bút pháp siêu phàm xuất chúng, một thiếu nữ xinh đẹp như hiện ra trước mắt. Trong vầng sáng mờ ảo sau tuyết, Khương Thiền dưới ngòi bút của ông thậm chí còn đẹp hơn cả người thật.
Lúc này Khương Thiền tỉnh lại, xoa xoa cổ than thở: “Lang quân, sao ta ngủ mà chàng không gọi ta dậy? Ta sắp không dọn xong đống sách này rồi...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT