Tô Dao Linh cười đáp: “Phụ nữ phải đẹp, tự tin và độc lập.”
“Mạnh Âm”: “…?”
Ủa? Tại sao lại là biểu cảm đó?
Lưu Tiểu Sa đang ngồi im trong góc, bỗng dưng lên tiếng, khuôn mặt cậu ta trông rất tồi tệ, đôi mắt đỏ ngầu toàn tơ máu: “Tôi đói quá, tôi sắp chết đói rồi.”
“Mạnh Âm” nhìn về phía Lưu Tiểu Sa: “Cậu ta thực sự sắp chết rồi.”
Tô Dao Linh không lên tiếng, nhưng giọng nói của Trương Bằng Phi vang lên từ toa trước. Vì cửa tàu đã đóng chặt, âm thanh bị nhỏ đi, nhưng vẫn lọt vào tai cô qua các kẽ hở của tàu và luồng gió trong đường hầm.
“Tôi đói quá, tôi đói quá, tôi phải ăn cái gì đó, nếu không tôi sẽ chết đói!”
Những lời cậu ấy nói giống hệt Lưu Tiểu Sa, Tô Dao Linh cũng cảm thấy đói, nhưng cô vẫn có thể chịu đựng được. Có lẽ mức độ đói này phụ thuộc vào mức độ bị ô nhiễm, tinh thần càng không ổn định thì cảm giác đói càng mãnh liệt. 
Dạ dày liên tục co thắt, dịch dạ dày ăn mòn cơ thể, người đói đến mức phát cuồng có thể làm bất cứ điều gì. Trong hoàn cảnh bình thường, cảm giác đói tột cùng có thể dễ dàng khiến một người nổi khùng, huống chi bây giờ tâm trí họ đã không ổn.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play