Khi "Mạnh Âm" nghĩ rằng mình đã nắm chắc phần thắng thì Tô Dao Linh lại cười.

Đôi mắt của cô gái cong cong, như trăng lưỡi liềm, nụ cười giản dị, dù cô đang mặc bộ đồng phục dính máu.

Giữa một chiếc tàu điện ngầm mục nát, u ám và tồi tàn, nụ cười ấy vẫn toát lên sự sạch sẽ và thuần khiết, đến mức "Mạnh Âm" chỉ cần nhìn là đã thấy rõ mấy chữ lớn sau nụ cười ấy.

“Chỉ có vậy thôi à?”

Quả nhiên, Tô Dao Linh mở lời: “Tao đã biết hết câu trả lời cho những câu hỏi của mày rồi, còn trạm cuối của chuyến tàu này, đến đó thì tự nhiên sẽ biết. Hiện giờ tao biết rồi cũng không thể tra cứu thêm thông tin, so với việc mang theo một thứ có thể biến thành người quen của tao bất cứ lúc nào, lại còn không để tao nhận ra điểm bất thường thì rõ ràng chuyện kia không đáng để đánh đổi.”

"Mạnh Âm" chưa phản ứng lại, Tô Dao Linh tiếp tục nói: “Mày cũng đừng có đe dọa tao, tao không biết mày đã thử bao nhiêu lần và hợp tác với bao nhiêu người, nhưng tao biết một điều chắc chắn, dù là trước hay sau, mày cũng sẽ không tìm được ai phù hợp đưa mày ra khỏi đây hơn tao.”

“Hơn nữa, mày chắc chắn phải trả một cái giá tương ứng cho những lần thử nghiệm đó.”

Mỗi câu nói của Tô Dao Linh khiến "Mạnh Âm" cảm thấy như mình bị nhìn thấu, như thể đang cởi trần cởi truồng đứng trước mặt đối phương.

“Người có thể chết, nhưng mày thì đã chết rồi, cho nên mày chắc chắn sẽ bị môi trường phía sau ‘gây tổn thương’, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.”

“334 tránh xa những trạm sau, ma quỷ ở trạm phía Nam cũng chẳng có ai dám lên các trạm đó, điều này chứng tỏ chuyến đi về các trạm sau không hề an toàn. Có thể kết luận, đây là một nơi mà cả linh hồn và quái vật đều có thể bị tổn thương và sợ hãi, càng đi sâu về các trạm sau, nguy hiểm càng lớn, mày cũng không phải ngoại lệ. Vì thế, nếu mày giết tao hoặc để tao chết, có lẽ mày sẽ chẳng bao giờ rời khỏi đây được nữa.”

Tô Dao Linh bình tĩnh kết luận: “Mày thấy tao nói có đúng không? Giờ mày cần tao giúp đỡ, mày không thể làm hại tao, cũng không thể đe dọa tao, và hơn hết là mày chẳng có gì khiến tao thấy đáng để giúp cả.”

"Mạnh Âm" ngỡ ngàng: “Cô…” 

Nghe nãy giờ mà chỉ rút ra được đúng cái điểm này thôi sao?

Giờ nó mới hiểu được cảm giác của “334” lúc trước. 

Nhưng mà Tô Dao Linh nói đúng, "Mạnh Âm" thật sự không thể giết cô, nhưng cũng không thể thừa nhận điều đó, nếu không thì sẽ bị cô gái này nắm quyền hoàn toàn.

Mặc dù hối hận nhưng nếu để "777" chọn lại, nó vẫn sẽ không chọn cách lừa dối mà sẽ kể lại những thông tin vừa rồi cho cô. 

"777" có cảm giác rằng nếu không nói thật, thái độ của Tô Dao Linh đối với nó sẽ tệ hơn bây giờ rất nhiều.

Thật ra, là một "linh hồn" lang thang đã tồn tại qua bao nhiêu năm tháng, nó rất thông minh. Hiện giờ, điều quan trọng nhất là Tô Dao Linh có thể sống sót và đưa nó ra khỏi đây, còn về thái độ và lời nói của cô, chẳng là gì cả.

"Mạnh Âm" nhếch môi, nụ cười lạnh lẽo hiện lên trên gương mặt trắng nõn: “Đúng vậy, tôi không thể giết cô nhưng tôi có thể hành hạ cô. Nếu tôi không ra được, tôi cũng sẽ không để cô rời đi dễ dàng. Tôi chết rồi vẫn còn cách quay lại, nhưng nếu cô chết, tất cả sẽ kết thúc.”

Tô Dao Linh không hề ngạc nhiên trước sự thay đổi của "Mạnh Âm". 

Cô biết cô gái khoa Âm nhạc này chỉ là một diễn viên giỏi mà thôi, cô cũng không quên rằng, "Mạnh Âm" là một "hồn ma", một "quái vật".

Tô Dao Linh mỉm cười: “Mày cũng đừng dọa tao, tao có thể nói thẳng cho mày biết, tao là kiểu người ưa nhẹ không ưa nặng. Mày đối xử tốt với tao, có lẽ tao sẽ xem xét hợp tác với mày, nhưng nếu mày làm tao không vui, tao sẽ kéo mày xuống cùng.”

Tô Dao Linh biết lý do "Mạnh Âm" đối xử tốt với cô và cung cấp nhiều thông tin là vì nó đã nhận ra một phần tính cách của cô. 

Điều đáng ghét nhất ở Tô Dao Linh đó là cô không đồng ý hợp tác, nhưng lại khéo léo nhắc nhở đối phương đừng làm gì khiến khả năng hợp tác càng ngày càng xa vời.

"Mạnh Âm" đang định dọa cô, kết quả lại bị một câu nói của Tô Dao Linh phản đòn nhẹ như không.

"Mạnh Âm": “?”

Rốt cuộc thì ai mới là phản diện trong câu chuyện này? Tại sao nó lại thất bại trong việc thuyết phục một người sống cơ chứ? Dù sao nó cũng không bỏ cuộc, chiêu này thất bại thì ra chiêu khác.

“Ngoài việc có thể giúp cô trốn thoát và cung cấp thông tin quan trọng, tôi còn có một khả năng khác, cô cũng biết rồi đấy, tôi có thể xâm nhập vào trí nhớ của con người và tìm thấy hình ảnh của những người đã chết trong đó. Dựa vào hình ảnh đó, tôi có thể suy ra thông tin về người đã chết đó…”

“Chỉ cần phần ký ức đó không nhận ra tôi đã chết, tôi có thể lấy được mọi thông tin từ bên trong, gần như không ai phát hiện ra sự xâm nhập của tôi.”

Nói xong, “Mạnh Âm” còn thêm một câu: “Đây cũng là kỹ năng ngụy trang tốt nhất.”

Lần đầu tiên “777” cảm thấy như mình đang làm công việc bán hàng, mà món hàng đó lại là chính bản thân mình. 

Quả nhiên, Tô Dao Linh hỏi: “Vậy thì có liên quan gì đến tao?”

“Cô vẫn chưa biết công dụng của chiếc vòng cổ đó, đúng không?”

“Mạnh Âm” nói: “Cái tôi muốn không phải là quyền tạm trú, cô cũng biết đấy, tôi là một linh hồn, thời gian tôi có thể hiện hình là có hạn, không phải muốn xuất hiện lúc nào cũng được. Cho nên sau khi ra ngoài, tôi cũng cần một nơi để có thể tồn tại.”

“Chỉ cần cho phép tôi trú ngụ trong chiếc vòng cổ đó, tôi sẽ là người thuê nhà của cô, còn cô sẽ là chủ nhà của tôi. Chắc cô cũng từng nghe nói rồi, đây mới là màn dạo đầu của phó bản đầu tiên thôi. Tuy độ khó hơi cao một chút... nhưng phía sau sẽ còn những phó bản nguy hiểm hơn nhiều. Nếu có tôi hỗ trợ, cô sẽ có lợi thế hơn hẳn người khác."

“Mạnh Âm” tiếp tục dụ dỗ: “Cô thấy đó, đây là một thỏa thuận có lợi cho cả hai chúng ta.”

Tô Dao Linh gật đầu: “Mày nói rất có lý.”

“Nhưng tao từ chối.”

“Mạnh Âm”: “?”

Dù biết Tô Dao Linh thông minh và cảnh giác hơn người khác, nhưng “Mạnh Âm” vẫn không nhịn được hỏi: “Tại sao?”

Tất cả những gì nó nói đều là sự thật, thật hết đấy, cô vẫn có thể từ chối sao?

“Trên thế giới có ba loại lừa đảo. Loại lừa đảo cấp thấp nhất là nói dối trắng trợn, dễ dàng bị phát hiện, loại thứ hai là lừa bằng lời nửa thật nửa giả, khó mà phân biệt, còn loại cao cấp nhất là nói toàn sự thật để lừa người."

Tô Dao Linh nhìn chằm chằm vào “Mạnh Âm”: “Tao không biết liệu hợp tác với mày có phải là một cái bẫy hay không, tao cũng không thể chắc chắn rằng lời mày nói là thật hay giả. Nhưng một khi tao tin rằng mày là một kẻ lừa đảo, thì dù mày nói thật hay nói dối, có gì quan trọng đâu?”

“Mạnh Âm” suýt tức điên lên khi nghe lời này của cô.

Đây là lần đầu tiên nó gặp phải một vị khách cứng đầu đến vậy, không nghe lời, cũng chẳng để ý đến đâu là đúng, đâu là sai. 

Thực ra, Tô Dao Linh không đặt lòng tin vào “777” và cô cũng không nhất thiết phải cần sự giúp đỡ của nó. Việc liệu sau này có được một đồng minh, hay lại mang thêm một cái bẫy vào người, chẳng ai dám chắc. Cô chỉ quan tâm làm sao rời khỏi chiếc tàu điện ngầm số 7 này mà thôi, còn lại thì cô không có thời gian để giải quyết cái linh hồn này.

Tô Dao Linh nhìn vào màn hình điện thoại, dung lượng chỉ còn 10%, màu sắc của thanh pin đã chuyển sang đỏ, giờ giấc và ngày tháng đều hỗn loạn, đây là một dạng nhiễu loạn chưa từng thấy trên các trạm trước đó.

Để chứng tỏ giá trị của mình, lúc này “Mạnh Âm” trở nên tích cực hơn, ngay cả khi Tô Dao Linh không hỏi, nó vẫn chủ động nói: “Những thứ ở trạm này rất nguy hiểm, chúng có thể chiếm đoạt tín hiệu phát thanh của tàu điện thì việc làm nhiễu sóng điện thoại và từ trường cũng chẳng có gì khó khăn.”

Tô Dao Linh cất điện thoại đi: “Hiểu rồi, giống như một giống loài công nghệ.”

“Mạnh Âm”: “...” 

Sao lúc nào cô cũng hiểu theo cái kiểu lạ đời thế nhỉ? Đây đâu phải là một giống loài công nghệ chứ, chúng chỉ là một lũ quái vật xâm lấn từ không gian khác thôi mà!

“Thật ra theo những gì được phát qua đài phát thanh, tôi không biết liệu bây giờ với thân phận “Mạnh Âm”, tôi có còn là người sống hay không. Nếu không phải…”

“Mạnh Âm” tiếp tục: “Vậy thì cô cũng không thể dựa vào tôi để xác nhận liệu quy tắc ở trạm này có thể là thật hay không.”

Tô Dao Linh nói: “Không sao, chỉ cần chúng ta chưa chết là được.”

Điện thoại không thể xem giờ, cảnh vật bên ngoài cửa sổ không đổi, tốc độ tàu không hề có dấu hiệu giảm xuống. Thời gian ở đây như thể đã mất đi ý nghĩa và Tô Dao Linh bắt đầu cảm thấy đói cồn cào. 

Dù họ đã ăn một bữa cơm chia tay trước khi lên tàu, nhưng mỗi trạm dừng đều rất lâu, giờ không biết là mấy giờ rồi, cũng chẳng biết còn bao lâu nữa mới đến trạm cuối.

Các toa tàu cách âm khá tốt, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng va chạm và những tiếng la hét thảm thiết từ phía sau. Tuy nhiên, không thể xác định được chúng xuất hiện từ lúc nào.

“Mạnh Âm” nói: “Chỉ cần cô cho phép tôi vào chiếc vòng cổ, tôi sẽ kể tất cả những thông tin tôi biết về trạm này cho cô.”

Mặc dù nó đã mất đi rất nhiều ký ức, nhưng nó vẫn biết rõ rằng để thoát khỏi tàu điện ngầm số 7, đoạn đường cuối cùng này là quan trọng nhất. Vì vậy, nó vẫn giữ lại một số ký ức quan trọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play