Edit Ngọc Trúc
Nhậm Hạc Ẩn trở lại bộ lạc, từ biệt Thanh, rồi gùi sọt về hang đá của mình. Hắn sắp xếp lại mớ măng vừa đào, nấm, cùng rau dại mới hái, tránh để chúng hỏng do bị úng khí.
Trời hãy còn sớm, hắn lại đeo sọt, tính ghé qua khu trại cũ một chuyến. Mấy ngày nay hắn lo thu gom củi lửa, hố nung cũng đào gần xong, chỉ cần gom đủ củi là ngày mai có thể bắt đầu đốt gốm.
Thời gian gần đây lao động liên tục, thể lực hắn khá hơn khi mới đến đây nhiều. Đi đường núi không còn thấy mệt nữa, chỉ mất hai mươi phút đã tới nơi.
Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến hắn khựng lại.
Nơi hắn từng chất củi, không biết từ lúc nào đã được chất thêm một đống khổng lồ, kéo dài từ chân núi lên tận lưng chừng. Củi chất dày đặc, chật kín cả một vùng.
So với hôm qua lúc hắn gom xong củi về, lượng củi giờ đây ít nhất gấp ba.
Hắn đứng yên tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn đống củi khổng lồ ấy.
Ngoài người trong bộ lạc ra, chẳng còn ai có thể giúp hắn. Mớ củi kia hắn đã mất năm sáu ngày mới nhặt được từng ấy, mà chỗ mới này không biết bao nhiêu người cùng góp sức, bao nhiêu lượt chuyến đi, mới gom lại được nhiều như thế chỉ trong một ngày.
Gió núi thổi lạnh cắt da, nhưng trong lòng hắn lại dâng lên một luồng ấm áp.
Tiến lại gần kiểm tra, thấy toàn bộ là củi khô tốt, chất gỗ mềm, thẳng, ít nhánh, không vỏ, còn tốt hơn số củi hắn từng nhặt.
Loại củi này bắt lửa rất nhanh, cháy mạnh, ném vào là ngọn lửa bùng lên rực rỡ.
Người nhặt củi còn cẩn thận bẻ ngắn từng đoạn, đỡ cho hắn phải tự tay bẻ.
Củi đầy cả kho, lòng hắn cũng đầy ắp xúc động.
Hạnh phúc của xã hội nông nghiệp, giờ hắn mới thực sự cảm nhận được.
Sờ sờ đống củi, hắn bật cười ngốc nghếch, rồi quay người đi kiểm tra hố nung.
Những ngày gần đây gió lớn, hắn đào rất nhanh. Nhìn vào, lại gõ nhẹ vài tiếng, dựa theo âm thanh phát ra, có thể xác định hố đã hoàn toàn đào xong. Củi đã sẵn, hắn quyết định mai sẽ bắt đầu nung gốm.
Ngoài củi chính, hắn còn cần gom thêm một ít nhánh khô, lá rụng. Những thứ này cháy nhanh và mạnh, rất hữu ích khi nhóm lửa.
Nếu lửa không đủ mạnh, chỉ cần thêm một sọt nhánh khô là lửa sẽ bùng lên trở lại.
Nghĩ tới ngày mai có thể bắt đầu nung gốm, toàn thân hắn hưng phấn hẳn lên. Hắn đi đi lại lại, gùi về hơn hai mươi sọt nhánh khô và lá rụng, sau đó nằm vật bên đống củi.
Khi gùi sọt cuối cùng, chân hắn đã bắt đầu run lên.
Giữa mùa đông lạnh cắt, hắn vẫn đưa tay lau mồ hôi, ngước nhìn bầu trời xa xa—lúc này trời đã tối hẳn, ánh tà dương cuối cùng cũng khuất mất, vài ngôi sao lóe sáng trên nền trời đen, ánh trăng cũng vừa kịp nhô lên.
Hôm nay trời khá đẹp, ban đêm có vẻ không mưa.
Nhậm Hạc Ẩn nhìn lại khu trại một cái, rồi xoay người, đi men theo núi trở về bộ lạc.
Mắt hắn rất tốt, thích nghi nhanh với bóng tối, nên đi đêm cũng không vấn đề gì. Chỉ cần cẩn thận và đi chậm là ổn.
Hắn hôm nay mệt rã rời, chân gần như muốn mềm nhũn, vốn cũng chẳng đi nhanh được.
Hắn khẽ thở ra một hơi. Mệt cũng không sao—dù gì mai cũng không phải ra ngoài làm việc, chỉ cần ngồi canh lửa là được.
Về đến bộ lạc, hắn không về hang của mình ngay, mà đi tìm Thanh.
Trời đã tối, bên ngoài hang nhà Thanh được che kín bằng tấm ván gỗ, qua khe hở vẫn le lói ánh sáng bên trong.
Nhậm Hạc Ẩn mím môi, khẽ gõ gõ cửa gỗ: “Thanh, các ngươi ngủ rồi à?”
“Ẩn? Chưa, đang làm da thú đây.” Thanh nghe giọng hắn, có chút kinh ngạc, vội ra mở cửa gỗ, “Mau vào đi.”
Hàn cũng đi theo sau, thấy Nhậm Hạc Ẩn thì gật đầu chào.
“Thanh, tộc trưởng.” Nhậm Hạc Ẩn chào, mắt liếc nhìn quanh hang rồi lập tức thu về, “Ngại quá, quấy rầy mọi người muộn thế này.”
Hang nhà Thanh rộng hơn hang của hắn một chút, có ánh lửa hắt lên từ góc tường.
Bên trong gọn gàng sạch sẽ, thoảng mùi da thú dễ chịu.
Thanh kéo hắn lại ngồi xuống tấm da thú, thở dài: “Ngươi cũng biết là đã muộn, ta không thấy ngươi về còn định ra ngoài tìm.”
Nhậm Hạc Ẩn vội xua tay, “Không cần đâu, ta chỉ ở trại cũ thôi, hôm nay nhặt củi còn thiếu chút nên làm cho xong luôn. Không ngờ trời tối nhanh vậy.”
Hắn nói tiếp: “Ở trại có ai đó giúp ta nhặt rất nhiều củi, vốn định nhặt thêm vài hôm nữa, giờ thì đủ rồi. Mai ta định bắt đầu nung gốm, cũng sẽ ở lại đó qua đêm, tới nói với ngươi và tộc trưởng một tiếng, đừng lo cho ta.”
Thanh cau mày khi nghe đến chuyện nung gốm, lại càng nhíu mày khi biết hắn sẽ ở lại một mình: “Nung gốm cần bao lâu? Ngươi ở đó suốt đêm? Để bọn ta đi cùng ngươi nhé?”
“Không cần đâu.” Hắn cười, “Trước giờ ta vẫn một mình ở đó mà, không có gì nguy hiểm. Đây là lần đầu ta đốt, chưa rõ mất bao lâu, nên đốt dư ra chút cho chắc. Chắc trưa mai là xong.”
“Ta có thể tranh thủ chợp mắt một chút, không mệt đến mức đó.”
Thanh liếc nhìn Hàn, trong mắt lộ vẻ lo lắng, rõ ràng không yên tâm.
Hàn lên tiếng: “Ngày mai ta làm ca tuần tra, sẽ để ý bên đó nhiều hơn. Khoảng cách gần thế, nếu có dã thú to, bọn ta sẽ nghe thấy.”
Thanh vẫn do dự.
Nhậm Hạc Ẩn vội gật đầu: “Ta biết rồi.”
Hắn cười bổ sung: “Nếu có chuyện gì, ta sẽ trèo lên cây, không sao đâu.”
Mọi người đều bận rộn chuẩn bị cho mùa đông, vì chuyện riêng mà bắt người khác lo theo cũng không hay.
Thanh chỉ đành dặn: “Vậy ngươi cẩn thận, nếu thật sự có chuyện thì hét lớn lên, bọn ta sẽ nghe được mà tới ngay.”
“Được rồi! À, tộc trưởng, không biết ai đã giúp ta nhặt củi, các ngươi có thể hỏi giúp không?”
Hàn đáp: “Chuyện nhỏ thôi, hỏi Đóa là biết.”
Hắn vừa nói vừa đứng lên, đi về phía bên cạnh hang. Nhậm Hạc Ẩn lúc này mới phát hiện cạnh hang còn một hang nhỏ hơn, có vẻ là phòng riêng.
Một lúc sau bên trong vang ra tiếng động: “A phụ, có chuyện gì vậy?”
Nhậm Hạc Ẩn nghe giọng thiếu niên có chút ngái ngủ, nhưng nghe rất quen.
Hàn đáp: “Ẩn có việc tìm ngươi, ra một chút.”
Một lúc sau, Hàn đi ra cùng một thiếu niên mắt vẫn còn mơ màng—là Đóa.
Thấy hắn ngồi trên thềm đá, Đóa hơi ngượng ngùng, mắt nhìn xuống đất, khẽ chào: “A cha, Ẩn.”
“Đóa.” Nhậm Hạc Ẩn cười hỏi, “Ngươi biết ai giúp ta nhặt củi không?”
“À…” Đóa gãi đầu ngại ngùng, “Là tụi ta. Mấy hôm nay thấy ngươi bận nhặt củi, bọn ta rảnh nên tiện tay giúp một chút. Đủ chưa? Nếu chưa đủ mai bọn ta nhặt tiếp.”
Đám thiếu niên thú nhân không gánh nhiệm vụ săn bắn nặng nề, chủ yếu đi quan sát.
Hôm nay về giữa trưa, cả nhóm không biết sao lại cùng bàn chuyện về tiểu á thú nhân mới đến, đều biết hắn đang vất vả gom củi nên rủ nhau đi nhặt phụ.
Trời tối nhanh, cũng không nhặt được nhiều chuyến.
“Đủ rồi.” Nhậm Hạc Ẩn cười với hắn, “Ta không có gì đâu, chỉ là muốn cảm ơn các ngươi. Lần sau ta sẽ đãi các ngươi ăn ngon nhé.”
Đóa càng thêm ngượng ngùng, vội vàng xua tay, “Không cần khách sáo, lần sau nếu ngươi còn muốn nhặt củi, có thể gọi bọn ta giúp.”
Nhậm Hạc Ẩn mỉm cười, “Được.”
Thấy Thanh và mọi người đều chuẩn bị đi ngủ, hắn cũng không quấy rầy thêm, nói xong vài câu liền cáo từ quay về sơn động của mình.
Tối nay đã quá khuya, hắn không kịp làm bữa tối, đành phải ăn tạm chút trái cây và cá khô, để ngày mai bù lại sau.
Gối đầu gió lạnh, Nhậm Hạc Ẩn rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, hắn đã thức dậy, rửa mặt đơn giản xong liền đi dọc bờ sông xuống hạ du giải quyết nhu cầu, sau đó vác sọt mang theo hương liệu, nấm, muối, thịt và măng, xoa tay làm ấm, đội gió lạnh quay lại doanh địa cũ.
Hôm qua hắn đã kiểm tra lò.
Lò không có vấn đề gì, chỉ cần rửa sạch đất đá vụn và cành khô lá rụng bên trong là có thể dùng.
Nhậm Hạc Ẩn gom hết các lọ bình, vại chén được đặt ở chân núi mang đến chỗ lò.
Chuyển đồ gốm mất một lúc lâu.
Sau khi xong xuôi, hắn phủ lên trên các chum, vại một lớp nhánh và lá cây tươi vừa tiện tay bẻ được trên đường đến, che đậy thật kỹ.
Trong quá trình nung gốm có một kỹ thuật gọi là "tôi cac-bon".
Khi nhiệt độ lò tăng cao, hơi nước trong gốm sẽ bị đẩy ra ngoài, các chất hữu cơ phân hủy mạnh, tạo ra một môi trường gần như chân không, dễ hút các nguyên tố từ ngoài vào.
Nếu lúc này cho vật liệu thực vật thiếu ôxy vào, chúng sẽ sinh ra khói đen giàu cacbon, các hạt than nhỏ trong khói sẽ dần thấm vào bề mặt đồ gốm, tạo ra lớp màu đen mịn – đó chính là cách làm ra gốm đen nổi tiếng.
Nhậm Hạc Ẩn chưa từng nung gốm bao giờ, tuy đã tra cứu rất nhiều tư liệu nhưng vẫn không dám mạo hiểm dùng phương pháp phủ lửa trực tiếp bằng nhánh tươi – sợ sẽ dập mất ngọn lửa.
Hắn quyết định nung một lần cho nhiệt độ trong lò tăng ổn định rồi mới tiến hành tôi cac-bon bằng cách đắp đất phủ kín, thay vì đốt trực tiếp nhánh tươi tạo khói.
Cách này tuy hiệu quả thấp hơn, nhưng ổn định và an toàn hơn với người mới như hắn.
Sau khi sắp xếp xong đồ gốm và phủ lớp nhánh tươi, hắn cẩn thận kiểm tra miệng lò, ống khói, hố than, bàn kê và chỗ thông gió. Xác định không có vấn đề gì, hắn mới bắt đầu nhóm lửa.
Đông đã cận kề, nếu lần này không thành công thì năm nay hắn cũng không còn cơ hội nào khác để nung gốm – phải tập trung tích trữ thực phẩm để sống qua mùa giá rét.
Đặt than củi lên lớp lá khô, Nhậm Hạc Ẩn quỳ rạp xuống đất, thổi nhẹ vào đống lửa.
Lá khô nhanh chóng tỏa khói, rồi ánh lửa màu vàng nhạt bùng lên, lan nhanh sang các cành khô, mang theo hơi ấm xua tan cái rét buổi sớm.
Hắn nhanh chóng thêm những cành nhỏ vào, để ngọn lửa cháy bùng lên.
Không bao lâu, bên ngoài miệng lò đã xếp thành một đống củi cháy hừng hực, phía ống khói cũng bắt đầu có khói bốc ra.
Vừa nhóm xong, hắn liền chạy ra đầu ống khói dùng tay che thử, cảm nhận nhiệt độ bên trong.
Lò vẫn còn khá lạnh, cần thời gian để nhiệt độ tăng dần nhờ vào than củi cháy.
Nhậm Hạc Ẩn ngồi bên miệng lửa, vừa thêm củi đều đều, vừa lấy nấm, thịt, măng đã mang theo ra, ướp với hương liệu và muối, sau đó từng miếng một đặt bên cạnh lửa để nướng.
Cả hôm nay và ngày mai, hắn sẽ dựa vào chỗ thức ăn này để lót dạ.