Edit Ngọc Trúc

Măng

Thanh dẫn nhóm á thú nhân ra khỏi bộ lạc, men theo con sông đi về phía Đông.

Dòng sông chảy từ Tây sang Đông, hạ lưu ở phía Đông, bên kia là một vùng rừng rậm bạt ngàn, bạc phếch mênh mông.

Trước đây Nhậm Hạc Ẩn chưa từng đến phía này. Lúc đó hắn đi thăm dò về phía Đông nhưng bị núi rừng hiểm trở ngăn cản, đại khái chỉ mới đến hướng Đông Bắc. Còn lần này, họ lại đang đi chếch về Đông Nam.

Vùng đất dọc theo bờ sông tương đối bằng phẳng, thưa người. Suốt dọc đường, họ hái được không ít quả dại và rau rừng.

Đi được hơn nửa buổi, đến một nơi khá bằng phẳng, Thanh và mấy á thú nhân dừng lại, ánh mắt nhìn về phía bờ bên kia.

Nhậm Hạc Ẩn cũng dừng bước, hỏi:
“Chúng ta định qua sông sao?”

“Ừ, đúng vậy,” Thanh gật đầu, “Bên kia rừng rậm lâu rồi chưa có ai qua. Hôm nay qua đó xem thử có kiếm được ít thức ăn gì không.”

“Vậy mình qua bằng cách nào? Bơi qua à?” Nhậm Hạc Ẩn vừa hỏi vừa ra hiệu động tác bơi, mắt không rời khỏi dòng sông rộng cuồn cuộn trước mặt.

Hắn biết bơi không tệ, bơi ếch với bơi tự do đều ổn. Nhưng sông này thì quá rộng, hắn chưa từng bơi vượt vịnh, nên hơi lo lắng chuyện bơi giữa nước chảy xiết thế này.

Thanh bật cười:
“Không cần bơi đâu, nước vẫn còn lạnh lắm, đáy sông lại có cá lớn, nguy hiểm lắm. Chúng ta dùng bè tre chèo qua.”

“Bè tre?” Nhậm Hạc Ẩn nhìn quanh ngờ vực.

“Mắc trong đám cỏ đó,” một á thú nhân đồng hành lên tiếng, rồi cùng vài người khác đi về phía đám cỏ khô vàng ven sông tìm kiếm. Chỉ chốc lát sau, họ kéo ra hai chiếc bè tre lớn.

Nhậm Hạc Ẩn dụi mắt, không tin nổi:
“Ở đây cũng có… tre?”

“Ngươi nói loại cây ruột rỗng này hả?” Thanh nhìn bè tre, rồi quay đầu nhìn hắn, “Có nhiều lắm, cứ đi xuôi dòng một đoạn là thấy từng bụi từng bụi.”

“Bên ta gọi đó là cây trúc,” Nhậm Hạc Ẩn ngạc nhiên, “Trúc làm được nhiều thứ lắm, ghế, chiếu, mà măng cũng ăn rất ngon. Ta tìm mãi không ra.”

“Măng là cái chồi non đó hả?” Thanh khẽ lắc đầu, tiếc nuối nói:
“Loại cây ruột rỗng ở đây chắc không giống loại của ngươi đâu. Măng ở đây đắng, có cây còn làm tê lưỡi nữa.”

“Đúng là vậy đó, măng thường phải luộc sơ hoặc ngâm nước vài ngày mới ăn được,” Nhậm Hạc Ẩn lộ vẻ hoài niệm, “Măng xào thịt là ngon nhất…”

Nghe hắn nói, có người xen vào:
“Dọc theo sông có nhiều cây ruột rỗng lắm, sâu sống trên đó ăn cũng ngon, lát nữa tìm thử nhé?”

Mọi người đều trông mong nhìn Thanh, hắn gật đầu cười:
“Được, lát nữa mình vòng xuống xem một lượt.”

Cả nhóm đồng lòng kiểm tra lại tình trạng dây buộc trên bè tre. Nếu chỗ nào bị mục hay đứt do sâu thì phải buộc lại, kẻo ra giữa sông mà bung ra thì nguy.

May là hai chiếc bè vẫn còn tốt, chỉ cần chỉnh sửa chút ít.

Sau khi sửa xong, mấy người cùng đẩy bè xuống nước, rồi leo lên mang theo mái chèo.

Đoạn sông này nước khá êm, bè vừa xuống đã tạo ra từng đợt sóng lớn, cứ thế trôi về giữa dòng.

Á thú nhân điều khiển mái chèo rất thuần thục, đẩy bè đi đều đặn về phía trước.

Nhậm Hạc Ẩn ngồi giữa bè, quay đầu đảo mắt nhìn xung quanh không chớp.

Nước trong xanh như ngọc, hai bên bờ là rừng cây rực rỡ, lá vàng lá đỏ chen nhau, phía xa là những dãy núi trập trùng.

Núi sông hùng vĩ.

Thanh cũng đưa mắt nhìn quanh theo hắn, trên mặt hiện lên vẻ tự hào:
“Bộ lạc ta là nơi đẹp nhất. Nhiều Dũng sĩ xuất thân từ đây, mấy bộ lạc quanh vùng không sánh kịp đâu.”

Nhậm Hạc Ẩn tò mò hỏi:
“Quanh đây còn bộ lạc khác nữa hả?”

“Có chứ. Đi về phía Nam chừng ba ngày là gặp một bộ lạc nhỏ. Còn bộ lạc lớn thì xa hơn nhiều, nghe nói ở tận trung tâm đại lục, nơi đó có thành Vạn Thú.”

“Các bộ lạc đó có những loại thú nhân gì?”

“Nhiều lắm. Ngoài tộc tẩu thú của chúng ta, còn có tộc phi điểu biết bay, tộc ngư biết bơi, tộc xà, tộc cá sấu, cả tộc côn trùng…”

“Ngư thú nhân sống dưới nước sao? Trong hồ hay biển?” Nhậm Hạc Ẩn nhìn dòng sông dưới bè, hào hứng hỏi, “Vậy họ cứ đi theo sông mà di chuyển à?”

“Sao thế được?” Một á thú nhân ngồi cùng bè lắc đầu, nhìn hắn khó hiểu, “Á thú nhân không sống dưới nước được đâu.”

Nhậm Hạc Ẩn bật cười, đưa tay vuốt bộ váy da thú, không ngờ mình lại nghĩ đến chuyện đó.

Dòng sông rất rộng, bè trôi hơn ba bốn phút rồi mà vẫn còn ở giữa dòng.

Hắn nhìn khoảng cách hai bờ, tò mò hỏi:
“Thanh, các thú nhân cũng dùng bè qua sông giống ta sao? Nếu săn được nhiều thì chẳng phải phải chở từng chuyến?”

“Không cần đâu. Họ thường qua sông từ thượng nguồn, ở đó có một đoạn hẹp hơn, chỉ cần nhảy qua là được.”

“Hẹp hơn bao nhiêu?”

“Chừng một nửa đoạn này.” Thanh cười, “Họ chuyển sang thú hình, nhảy cái là qua liền.”

Nhậm Hạc Ẩn chăm chú nhìn mặt sông. Đoạn này phải rộng cỡ 14–15 mét, dù một nửa thì cũng 7–8 mét. Nhảy qua được thì đúng là sức bật đáng nể.

Hắn rùng mình:
“Nếu lỡ nhảy hụt thì sao?”

“Thì bơi mấy bước thôi. Thú hình bọn họ mạnh lắm, ít khi bị cá tấn công.”

Mọi người trò chuyện rôm rả, chẳng mấy chốc đã tới được bờ bên kia.

Cả nhóm hợp sức kéo bè lên, giấu vào trong đám cỏ rậm.

Nhậm Hạc Ẩn cũng phụ một tay. Hắn vừa vạch đám cỏ ra thì thấy một cụm nấm mọc san sát, ít nhất mười mấy cây.

“Nấm này!” Hắn reo lên mừng rỡ, cúi người quan sát kỹ, “Chỗ này ăn được không?”

Thanh khom lưng nhìn rồi gật đầu:
“Được, mấy loại này ăn được. Ngươi hái đi.”

Nấm mập mạp, chen chúc nhau mà mọc.

Nhậm Hạc Ẩn ngồi xổm, cẩn thận hái từng cây nấm to. Nấm nhỏ thì hắn để lại, đợi vài hôm nữa mọc lớn sẽ hái tiếp, có bào tử thì sẽ mọc ra lứa mới.

Dọc đường, họ còn gặp không ít nấm, thêm vài loại quả, sâu, trứng chim, rễ cây có thể ăn được.

Trừ những thứ chính tay hắn phát hiện thì Nhậm Hạc Ẩn không lấy quá nhiều, chỉ thu một ít cho có.

Tính từ lúc rời bộ lạc đến giờ, đã đi một quãng không ngắn, giỏ ai cũng gần như đầy.

Cả nhóm dừng lại nghỉ ngơi, ngồi trên đá hoặc khúc cây khô, tiện thể ăn trưa.

Thanh hỏi ý mọi người:
“Xuống dưới một chút nữa đào ít măng nhé?”

“Măng thì được, thời gian còn sớm mà.”

“Cây ruột rỗng còn có mấy loại sâu ngon lắm, ta cũng muốn thu thập chút.”

Trong bộ lạc, mỗi lần ra ngoài săn bắt hay hái lượm, ai tìm được cái gì thì được ưu tiên giữ lại, nên nhiều người sẽ tranh thủ kiếm thêm ít món mình hoặc người nhà thích ăn.

Mọi người đều không ý kiến, Thanh dẫn đội đi dọc theo bờ sông xuôi xuống.

Đi thêm một đoạn xa, họ gặp một rừng trúc lớn, xanh mướt dưới ánh mặt trời.

“Tới rồi!”

Theo tiếng reo hò, ai nấy đều hiện ra thú trảo và thú nhĩ, phân tán nhau đi vào trong, tìm món mình cần.

Thanh không yên tâm, quay lại dặn Nhậm Hạc Ẩn:
“Trong rừng trúc độc trùng nhiều lắm, ngươi cẩn thận chút. Có chuyện gì cứ kêu lên, tụi ta đều ở gần đây.”

Nhậm Hạc Ẩn gật đầu chắc nịch:
“Ta biết rồi.”

Lúc đó Thanh mới chui vào trong rừng.

Nhậm Hạc Ẩn cũng chọn một hướng vắng, cúi thấp người đi vào.

Rừng trúc ở đây cây nào cây nấy to cao, có lẽ đến mười mấy mét. Cây không mọc dày lắm, nhưng cành lá um tùm tạo thành từng màn chắn khiến người ngoài khó vào sâu.

Hắn nửa ngồi xổm, mắt đảo quanh tìm kiếm.

Mắt hắn rất tinh, chỉ chốc lát đã tìm được hai cây măng vừa nhú.

Hắn cầm đá lại đào. Măng đầu nhọn, chỉ có chút thịt ở trên, phần lớn thân lại nằm trong rễ, rất khó đào.

Mồ hôi đẫm trán, hắn lúc này mới hiểu vì sao á thú nhân lại không thích măng.

Ít thịt, lại cần cách nấu phù hợp, không thì đắng, ăn chẳng ra gì — đúng là bỏ công vô ích.

Đào được một lúc, hắn ngồi xổm nghỉ lưng, đếm lại thì được tổng cộng mười một cây măng.

Hắn cầm lấy một cây, dùng móng tay cắt nhẹ một đường dọc thân rồi xé vỏ, lập tức lộ ra một cây măng trắng muốt như bạch ngọc.

Hắn nâng trên tay ước lượng, chỉ riêng phần thịt đã nặng nửa cân, cũng không phải ít.

Măng tuy nặng, nhưng xác thực rất khó thu hoạch. Nhậm Hạc Ẩn lột hết vỏ, dùng vạt áo hứng lấy, khom lưng rời khỏi rừng trúc.

Hắn thấy cái sọt cũng gần đầy rồi, hôm nay tạm thời đào nhiêu đây để ăn thử cho mới lạ, lần sau lại đào thêm cũng chưa muộn.

Hắn vừa nhìn sang bờ bên kia, thấy cũng có rừng trúc, lần sau khỏi phải lặn lội qua bên này làm gì, chỉ cần dọc theo dòng sông là được, không cần đi quá xa.

Măng có hương vị rất tuyệt, dù là dùng để xào nấu, nấu canh hay làm măng chua thì ăn đều ngon cả.

Măng đem phơi khô còn bảo quản được lâu, mùa đông có thể dùng để làm thêm nhiều món ăn.

Nhậm Hạc Ẩn vừa nghĩ vừa hí hửng, trút hết nấm trong sọt ra, xếp măng xuống dưới, nấm để lên trên cùng.

Hắn vừa ra đến, những người khác cũng lần lượt đi ra.

Mọi người ai nấy đều cầm măng, đào sâu một chút thì được nhiều hơn.

Nhậm Hạc Ẩn nghiêng đầu nhìn sang phía Thanh, chỉ thấy lớp lá lớn trên cùng trong sọt hắn có mấy con sâu trắng nõn, to hơn cả ngón trỏ, ít nhất cũng nặng ba bốn cân.

Mấy con sâu này trông hơi giống nhộng ong, nhưng to hơn rất nhiều, bị đào ra mà vẫn còn ngọ nguậy, nhìn khá là ghê người.

Nhậm Hạc Ẩn vô thức xoa xoa cánh tay, ánh mắt dán chặt vào đám nhộng kia, hỏi: “Đây là trúc trùng hả?”

“Ừ, đúng rồi, mấy con này nướng ăn rất ngon, rắc chút muối rồi thêm ít gia vị là thơm lắm.” Thanh chẳng hề thấy mấy con sâu này đáng sợ chút nào, ngược lại còn có vẻ hào hứng, “Nướng xong ta nhờ Đóa đem qua cho ngươi một ít.”

Trên Trái Đất, Nhậm Hạc Ẩn cũng từng uống rượu nhắm nhộng ong với người ta, nên nghe xong thì cũng chỉ khẽ gật đầu, cười nói: “Cảm ơn. Ta nghĩ chiên lên ăn cũng sẽ ngon đấy.”

Thanh cũng cười: “Lần sau thử xem.”

Mọi người đều mang đầy sọt, đi dọc theo dòng sông quay về.

Họ vừa mới dùng bè vượt sông chưa được bao lâu, liền thấy một bầy thú nhân đã hóa thú hình chạy đến.

Nhậm Hạc Ẩn theo bản năng muốn né tránh, Thanh kéo tay hắn lại: “Đừng sợ, thú nhân thì trán, dưới mắt và hai bên mũi đều có văn trí tuệ, dễ nhận ra lắm.”

Nhậm Hạc Ẩn nhìn kỹ, thấy mỗi con dã thú – bất kể là hổ, sư tử hay báo – đều có những hoa văn màu trắng pha vàng kim ở trán và hai má, nhìn kỹ thì đúng là không nhầm được.

Hắn khẽ gật đầu.

Trong lúc nói chuyện, bầy thú đã đến gần nhóm á thú nhân.

Con hổ lớn dẫn đầu gầm nhẹ một tiếng, cả bầy lập tức dừng lại, bao quanh các á thú nhân. Có một con báo nhỏ còn tiến tới, liếm nhẹ lên cổ một á thú nhân trẻ tuổi bên cạnh.

Á thú nhân đó cười khẽ, đưa tay vuốt ve cổ con báo.

Mọi người đều đặt sọt lên lưng thú nhân, dùng dây mây buộc kín miệng sọt rồi thắt chặt vào lưng thú nhân “nhà mình”.

Sọt của Nhậm Hạc Ẩn thì do Thanh buộc lên lưng Hàn.

Các thú nhân lúc này đều trong hình dạng thú, con nhỏ nhất cũng là một con báo dài tới hơn ba mét.

Sau khi á thú nhân buộc chắc sọt, từng người leo lên lưng thú nhân của mình, tìm chỗ ngồi vững rồi ôm lấy cổ họ.

Một vài thú nhân không có á thú nhân đi cùng thì trông chờ nhìn về phía Nhậm Hạc Ẩn. Có một con hổ còn mon men lại gần, liếm liếm mũi, trông cực kỳ ngoan ngoãn.

Nhậm Hạc Ẩn đoán chừng đó là một trong mấy thiếu niên thú nhân mà hắn đã gặp trước đó, hắn chỉ khẽ khàng nắm tay, né người tránh qua một bên.

Thú nhân kia thấy động tác của hắn thì có phần hụt hẫng, cúi đầu xuống, vẻ mặt như muốn nói “ồ... thế à...”

Thanh thấy hắn có chút lúng túng, liền đỡ lời: “Mọi người đi trước đi, ta với Ẩn từ từ về sau.”

Hắn vừa dứt lời, mấy thú nhân không có chở người lập tức chạy đi trước, thoáng cái đã khuất bóng.

Nhậm Hạc Ẩn thấy vậy thì lặng lẽ thở phào.

Thanh bật cười: “Sao vẫn còn căng thẳng thế?”

Nhậm Hạc Ẩn thành thật nói: “Trước kia chưa từng gặp qua mấy tình huống thế này.”

Trước đây dù cũng có người theo đuổi hắn, nhưng ai nấy đều khá rõ ràng giới hạn và cảm xúc, hiếm khi gặp kiểu bộc trực nhiệt tình như thú nhân nơi đây.

Thanh nghe xong thì chỉ khẽ cười, lắc đầu bất đắc dĩ.

Hắn thầm nghĩ, trong bộ lạc, mấy thú nhân muốn theo đuổi Ẩn có lẽ chẳng có mấy hy vọng đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play