Người nhà kia lúc này mới nghĩ tới có phải đã trúng tà hay không, cho nên thay đổi suy nghĩ.

Doanh nhân giàu có là nhà giàu mới nổi, cũng không có cách nào tìm được cao nhân, có người liền giới thiệu Trương Hạo đi xem thử.

Trương Hạo rất ít khi nhận được đơn hàng lớn như vậy, sau khi làm xong đạo tràng, suy nghĩ một chút lấy ra hai tấm bùa bảo bối đã cất kỹ.

Lần này có cơ duyên xảo hợp gặp được một người cùng ngành, anh ta chủ động mời đối phương án cơm, đạo sĩ kia trước khi đi đã cho anh ta, nói là thật sự gặp phải cái gì đó có thể sử dụng.

Trương Hạo vẫn cất kỹ, cảm thấy cái này khác với bùa mình thường vẽ.

Chuyện lần này cần dùng tới.

Anh ta ôm thái độ thử một lần, không nghĩ tới sau ngày làm xong pháp sự, đúng thật là có hiệu quả, bệnh tình của con trai doanh nhân kia bắt đầu chuyển biến tốt đẹp.

Trương Hạo lấy tiền xong vốn cho rằng chuyện này đã kết thúc, nhưng dần dần phát hiện không đúng.

Ban đầu, đồ đạc trong nhà anh ta thường xuyên bị thứ gì đó lục tung, nhưng không mất đồ nên anh ta cũng không để ý.

Tự an ủi mình phải tin vào khoa học.

Đêm qua anh ta đi ngủ, mơ thấy có cái gì đó đè lên người mình, còn há miệng cắn mình.

Giấc mơ đó quá chân thật, sau khi tỉnh lại anh ta còn cảm thấy đau cổ. Trương Hạo chạy đi soi gương, sau đó anh ta thật sự nhìn thấy trên cổ có hai hàng dấu răng.

Vết thương không nông, còn cắn ra máu.

Trương Hạo chưa bao giờ gặp phải loại chuyện này, lập tức sợ tới hồn phi phách tán, vừa hay doanh nhân kia gọi điện thoại mời anh ta đi một chuyến, nói tình hình của con trai mình gần đây còn nghiêm trọng hơn so với trước kia.

Anh ta vừa nghe liên biết lần này đã gặp chuyện thật rồi, làm gì còn có tâm tư giúp người khác, đến mình còn sắp mất mạng đây này.

Có tiên thì sao, đầu tiên phải còn mạng để tiêu chứ!

Vết răng kia cắn vào động mạch của anh ta, sâu thêm chút nữa là toi đời rồi, chảy máu hết cả một giường.

Cho nên anh ta vừa xử lý đơn giản một chút đã lập tức chạy tới đây.

Trương Hạo vạch áo ra, cho nhóm người xem vết thương.

"Doanh nhân kia tăng tiền lên tới 1 triệu, ngài đi xem một chút đi."

Thấy cô không trả lời, anh ta cắn răng nói: "Nếu như ngài có thể cứu tôi, tôi bằng lòng làm gì cũng được! Nhất định sẽ báo đáp ngài."

Anh ta chắc chắn người này có cách, bằng không hôm đó cũng sẽ không nhìn thấy thứ đi theo anh ta.

Lâm Uyếển Ương gật đầu nói: “Tôi thật sự còn có việc, sân sau còn chưa dọn cỏ với cả quét dọn, giao cho anh đó."

Trương Hạo: "Hả?"

Lâm Uyển Ương: "Có vấn đề gì sao?"

".., Không thành vấn đề, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ."

Diêu Mộ có chút muốn cười, Lâm chưởng môn thật đúng là biết bắt tráng đinh.

Lâm Uyển Ương bảo Trương Hạo và Diêu Mộ ở lại đạo quán, cô và sư huynh đệ xuống núi xem thử.

Lần này cô không cầm Thất Tỉnh Kiếm, mà mang theo gương đồng tịch thu được từ chỗ lão đạo.

Gương đồng này chẳng những có thể trấn áp quỷ phách, còn có thể khiến tà túy hiện hình.

Hai hàng dấu răng trên cổ người nọ, nhìn như là dấu thú.

Lâm Uyển Ương cũng không sốt ruột, cơm nước xong vừa hay vận động để tiêu hóa, cô chậm rãi đi xuống núi.

Phong cảnh dọc theo con đường này không tệ.

Ở chung một khoảng thời gian, Tạ Văn Dĩnh cảm thấy đã khá hiểu về cô, biết đối phương bình thường hay nóng vội.

Hôm nay ngược lại có chút khác thường, trở nên chậm rãi vÔ cùng.

Cậu ấy ngẫm nghĩ, chẳng lẽ là bởi vì nắm chắc phần thắng? Hôm nay cô còn không cầm theo kiếm. Xe buýt dừng lại ở bến, Lâm Uyển Ương lúc này mới cất điện thoại di động đi.

Gần đây cô say mê một trò chơi điện tử, lúc giết thời gian thích chơi mấy ván, bởi vì tiếp xúc không lâu nên còn đang trong giai đoạn hơi nghiện.

Trò chơi này là Diêu Mộ cực lực giới thiệu.

Lúc đầu Lâm Uyển Ương không hiểu chút gì, nhưng dòng ý thức và tốc độ tay của cô rất lợi hại.

Dù sao, quái thật cô cũng đã đánh qua vô số lần, mấy thứ quái giả này đánh vài lần là có thể tìm được điểm chung. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play