Lâm Uyển Ương đi vài bước, quay đầu lại nói: "Nếu anh cảm thấy nhàm chán, có thể lên đạo quán trên đó tìm chúng tôi. ˆ
"Được."
Sống một mình trong một căn nhà lớn như vậy, hẳn phải nhàm chán lắm.
Nhưng trên người đối phương không có sự tịch mịch, ngược lại có loại trong trẻo lạnh lùng trời sinh.
Làm cho người ta cảm thấy anh vốn nên là như vậy. Nói rõ ra, chính là không dễ gần.
Có điều cô xác định đối phương là người, chắc chắn không phải ma quỷ gì.
Đúng là một người hàng xóm kỳ lạ.
Lâm Uyển Ương trở lại đạo quán, lấy ngọc phù ra nghiêm túc đánh giá.
Chạm vào lạnh ngắt, cô không nhìn ra được nguyên nhân, nếu sư phụ có ở đây khẳng định có thể nhìn ra lai lịch, có điều ông già đó đã mất tích, cũng không liên lạc được. Diêu Mộ chủ động nhận việc đệ trình phê duyệt sửa chữa quốc lộ.
Anh ấy có nhiều biện pháp, giúp tổ sư gia làm việc, nói không chừng có thể thêm buff, sau này tổ sư gia có thể phù hộ cho nên đương nhiên rất để tâm.
Bởi vì không cần nhà nước bỏ tiền, tự bỏ tiên sửa đường. Cho nên rất nhanh đã được phê duyệt, dù sao đây cũng là trên núi cũng không chấm mút được 8ì.
Nếu như nhanh không tới một tháng có thể xong được thủ tục. Diêu Mộ hào hứng bừng bừng nói: "Đợi sau này sửa xong đường, Tịnh Hòa Quan của chúng ta nhất định sẽ hương khói cường thịnh, đúng không Lâm chưởng môn?"
Lâm Uyển Ương gật đầu: "Như vậy tôi có thể chia sẻ mê tín phong kiến cho nhiều người hơn rồi."
Tạ Văn Dĩnh, Diêu Mộ: "..."
Gần đây rảnh rỗi, bốn người bắt đầu sửa sang lại mảnh sân hoang vu phía sau.
Diêu Mộ vừa học vừa làm, coi như vô cùng chịu khó. Bảo Tâm ăn nhiều, sức lực cũng rất lớn, là sức lao động chủ yếu của đoàn đội.
Cây gỗ mà hai người trưởng thành như Tạ Văn Dĩnh và Diêu Mộ mới có thể chuyển, Bảo Tâm đã có thể một mình khiêng được, hơn nữa còn rất nhẹ nhàng.
Lúc đầu Diêu Mộ kháng cự dùng lao động trẻ em, kêu Bảo Tâm ngồi bên cạnh xem, sau đó không khỏi cảm khái rằng đây là shota quái lực ở đâu ra...
Lâm Uyếển Ương lật tập bùa, vẽ hai tấm bùa vận chuyển cho đối phương cất vào túi. Diêu Mộ nửa tin nửa ngờ nhận lấy, không nghĩ tới thật sự hữu dụng, ít nhất có thể đỡ được một nửa sức lực! Cảm thán thế này đúng là thần kỳ quá.
Nhóm người sửa sang một tuần, sân sau dần dần cũng ra hình ra dáng.
Đến trưa hôm nay, lúc nghỉ ngơi bốn người rửa tay chuẩn bị ăn cơm trưa, chợt nghe thấy tiếng cửa lớn bị người ta đẩy ra.
Là một người mặc đạo bào đầu đầy mồ hôi lao vào.
Diêu Mộ sửng sốt, hỏi: "... Đây là đồng môn đến phá đám sao?”
Lá gan lớn lắm đấy, Lâm Uyển Ương cũng dám chọc vào.
Tạ Văn Dĩnh nhìn sang, người tới chính là vị đạo sĩ nhảy múa có nhạc đệm và có tuyệt kỹ xoạc ngang kia.
Lần trước Diêu Mộ không có ở đây, cho nên không biết.
Tạ Văn Dĩnh nhíu mày hỏi: “Anh tới làm gì?”
Trương Hạo chạy tới trước mặt Lâm Uyển Ương,"phốc" một phát quỳ xuống, nước mắt chảy ròng ròng nói: "Đại sư, cô cứu tôi với!" Giọng Lâm Uyển Ương thản nhiên hỏi: "Thứ đó đến tìm anh rồi?"
Trương Hạo như nghĩ đến cái gì đó, vẻ mặt sợ hãi, dùng sức gật đầu: "Tôi..."
Lâm Uyển Ương: "Anh đứng lên rồi hãy nói chuyện."
Trương Hạo sửng sốt, lúc này mới lúng túng đứng dậy từ mặt đất.
Anh ta hiển nhiên bị dọa không nhẹ, nghĩ đến người gặp được lần trước nên nhanh chóng nghe ngóng từ chủ nhà chủ kia, sau khi biết cô là người của đạo quán trên núi Dự, lập tức vội vàng chạy tới.
Trương Hạo không có bản lĩnh gì, chỉ dựa vào việc làm pháp sự cho tang lễ, hoặc là thỉnh thoảng giả thần giả quỷ để kiếm tiền.
Anh ta vận khí tốt, vẫn luôn bình an vô sự.
Ba tuần trước, anh ta nhận một ủy thác.
Đối phương ra giá một trăm ngàn, cho nên anh ta đã rung động.
Người ủy thác là doanh nhân giàu có ở địa phương, con trai duy nhất của ông ta bị bệnh ngoài da, đã đi khám hết bệnh viện cả nước nhưng trị liệu mãi vẫn không có hiệu quả, ngược lạ càng ngày càng nghiêm trọng.