Bức thư không dài không ngắn kia, ta đọc suốt một buổi chiều, khi màn đêm buông xuống, ta nói với mẫu thân: "Nương, nếu Oanh Nhi muốn hắn chết, con muốn giúp Oanh Nhi."
Trong thư chỉ nói một chuyện, Triệu Dục Tông làm những chuyện hỗn xược khác còn biết giữ mạng người, nhưng đối với Oanh Nhi lại không từ thủ đoạn, bệnh của mẫu thân Oanh Nhi vốn có thể chữa khỏi, nhưng hắn vì muốn Oanh Nhi lo lắng nhanh chóng đến cầu xin hắn, thế nhưng chỉ thị đại phu chữa bệnh cho mẫu thân Oanh Nhi nặng thêm.
Sau này dù có ngân lượng của ta giúp đỡ, thân thể mẫu thân nàng cũng đã đến mức không thể cứu vãn.
Dì Kiều ở cuối thư viết: Nhà họ Triệu là đại tộc ở kinh thành, ta và phu quân ái ngại không giúp được gì, nhưng không nói ra chân tướng, sợ cả đời khó yên lòng, nay đem sự tình kể rõ cho tỷ tỷ, sau này làm thế nào, toàn quyền do tỷ tỷ quyết định.
Nghe xong lời ta, mẫu thân gật đầu: "Bệ hạ thánh minh, Đại Chiêu ta pháp lý rõ ràng, đương nhiên phải như vậy."
Nhưng nhớ đến lời cuối thư của dì Kiều, ta nhíu mày: "Phụ thân bên kia..."
Mẫu thân nghiêm nghị: "Nữ đại tị phụ, phụ thân con dạy dỗ ngươi không nhiều. Nhưng ngươi nhớ kỹ, ngươi trưởng thành được như ngày hôm nay, một nửa là do ta dạy dỗ cẩn thận, một nửa là do phụ thân ngươi cần cù làm quan mà tích cóp được. Chuyện riêng của ông ấy không nói, về công, là một vị thẳng thần không thể chê trách, đừng nói nhà họ Triệu, ngay cả tông thất, ông ấy cũng dám cứng rắn đối đầu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play