Edit: Trúc Linh
Hai tiếng sau, lễ khai giảng kết thúc, mọi người lần lượt ra về.
Một cặp vợ chồng trung niên bước ra đầu tiên, vừa nhớ lại bài phát biểu của Hoài Nam, vừa trách móc cậu con trai đang đi giữa.
Người chồng nói: "Khổ cực kiếm tiền cho con vào đây, ba năm thành tích đội sổ, biết thế cho con học đại học quèn nào đó là xong, đúng là lãng phí tiền của bố."
Người vợ tiếp lời: "Nhìn Hoài Nam nhà người ta kìa, khiêm tốn lễ độ, văn hay chữ tốt, ôi sao đứa trẻ xuất sắc như vậy không phải con nhà mình nhỉ?"
Cậu học sinh bị kẹp giữa hai người gần như nghẹt thở, yếu ớt phản bác: "Nhưng mà cậu ta rất trăng hoa mà!!"
"Trăng hoa thì sao? Đó cũng là người ta có bản lĩnh! Con mà học giỏi thì đi tán bảy tám mươi cô bạn gái cũng được." Mẹ cậu học sinh trợn mắt khinh bỉ, hận không thể rèn sắt thành thép.
Phụ huynh ở trường này thuộc tầng lớp nào, ai mà không biết rõ, dù cũng có những đứa con nhà giàu chăm chỉ, nhưng số đó ít lắm, phần lớn đều là ăn chơi chờ chết, kiếm cái bằng cho xong, sau này ra trường lại đi học thạc sĩ nước ngoài, sự nghiệp học hành coi như chấm dứt, tóm lại toàn là lũ ăn bám.
Nhiều bậc phụ huynh đi sau cũng lải nhải không ngừng, dặn con mình học hỏi Hoài Nam.
Một đám học sinh ngày thường oai phong lẫm liệt lập tức lộ vẻ mặt khổ sở, dù có giàu đến đâu cũng không chịu nổi việc bố mẹ lúc nào cũng nhắc đến con nhà người ta, nghe mà bực mình, lập tức quyết định, sau này Hoài Nam lớp K chính là kẻ thù cả đời của mình!
Nhưng khi nhớ lại dáng vẻ của Hoài Nam, không ít người thầm cảm thán, cái vẻ ngoài kia đúng là đẹp trai hơn Trần Đình Vân thật, bao nhiêu suy nghĩ dâng lên, học sinh vội bịt tai chạy đi, khoác vai nhau về lớp hóng chuyện.
Chỉ là những bậc phụ huynh như vậy đa phần đến từ mấy lớp cuối.
Càng gần lớp S, phụ huynh hay học sinh đều không để Hoài Nam trong lòng, thần thái thản nhiên đi đến, thản nhiên rời đi.
Giống như phản ứng vô thức của Trần Đình Vân, họ đã bị văn hóa giai cấp ăn sâu bén rễ thuần hóa thành công.
Trong mắt họ, người không tiền không thế, trừ khi gặp may mắn lớn còn nếu không có gia thế vững chắc làm chỗ dựa thì sớm muộn gì cũng rơi từ trên cao xuống hoặc trở nên tầm thường thôi.
Cảm thán vài câu là xong, một đứa trẻ từ vùng núi ra sao có thể so sánh với con cái họ được.
Triệu Hà không thấy Trần Đình Vân bèn đeo kính râm rời đi, trên đường gặp Trần Hân luật sư nhà họ Phong thay bố mẹ Phong Hoài đến dự lễ khai giảng, hai người hàn huyên vài câu rồi sóng vai bước đi.
"Tôi lại khá thích Hoài Nam, Đình Vân nhà tôi ham chơi quá, thành tích vẫn còn kém."
"Trần phu nhân khiêm tốn rồi, nói kém thì Phong Hoài nhà tôi quanh năm đội sổ mới đúng."
"Anh cả chê cười em út thôi." Triệu Hà thở dài: "Nếu đứa trẻ đó ở lớp S thì tốt, có lẽ còn chơi được với bọn trẻ nhà mình."
...
Lộ Trung chờ Hoài Nguyệt ở cửa hội trường, kết quả đợi mãi đến khi mọi người đi hết mới thấy bóng dáng người đeo cặp chéo. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Anh ấy u oán bày tỏ sự trách móc: "Bạn học Hoài, tuy hôm nay cậu rất đẹp trai, nhưng xin cậu cũng thông cảm cho tôi là người làm công bận rộn này!"
Lễ khai giảng trừ trường hợp đặc biệt thì phụ huynh hoặc người thân của học sinh phải đến. Hoài Nam không cha không mẹ, lần này đáng lẽ là Thư Ánh Phong, người tài trợ đến, cuối cùng lại là Lộ Trung thay mặt.
"Tôi cũng muốn thông cảm lắm chẳng qua do hỏi thầy giáo mấy câu nên bị muộn thôi." Hoài Nguyệt đút tay vào túi quần bước đi, mặt không đổi sắc lướt qua anh ấy.
Lộ Trung đuổi theo, vội vàng gọi dừng: "Cậu đợi đã."
Nhớ lại biểu cảm của học sinh lúc nãy, anh ấy làm trợ lý nhiều năm, tự nhận mắt sắc, lập tức nghiêm túc hẳn lên, dặn dò cẩn thận: "Tôi thấy có vẻ bọn họ không thích cậu lắm. Bạn học Hoài, trường này ai cũng có gia thế phức tạp, cậu phải cẩn thận."
Nghe vậy, Hoài Nguyệt nhướng mày, thản nhiên nhún vai: "Vậy thì anh phải thất vọng rồi."
Người cần cẩn thận là bọn họ chứ không phải cô.
Vừa nãy trên sân khấu cô nhìn thấy rõ ràng biểu cảm của nhóm năm người kia rất đáng suy ngẫm, chắc là đã chú ý đến cô rồi.
Vì chuyện này, Hoài Nguyệt đã chuẩn bị cả nửa năm nay, cũng đã làm không ít chuyện kỳ quặc, ví dụ như giả làm tra nam thả thính trên Phi Tín, ví dụ như đua trên đường núi, nếu không có sự chuẩn bị trước mà xuất hiện thì đám năm người kiêu ngạo này nhất định sẽ không mắc câu, nhìn qua rồi quên ngay.
Lộ Trung: "..."
Thật lòng mà nói, anh ấy thấy Hoài Nam rất kỳ lạ, hai người không tiếp xúc nhiều nhưng có thể nhận ra rõ ràng thái độ làm việc tùy hứng của cậu, đây là một khí chất cực kỳ hiếm thấy ở những đứa trẻ được Thư Ánh Phong tài trợ, hay nói đúng hơn là trong những đứa trẻ nghèo khổ, cậu như thể sinh ra đã có sức hút vô hạn, dù hoàn cảnh thấp kém đến đâu cũng không thể dập tắt khí chất độc nhất vô nhị đó.
Nhìn kìa, chỉ một lúc thôi mà đã khiến bao nhiêu người ngẩn ngơ!
Lộ Trung nhớ ra một chuyện, nghi ngờ nhìn Hoài Nguyệt mặc đồng phục toát lên vẻ quý phái: "Cậu có biết chuyện gì xảy ra ở đường núi hôm qua không?"
Video được phát tán từ phòng chat riêng của Lưu Kim, người trong giới đều biết, nhưng Lộ Trung lại xem được trên máy tính bảng của Thư Ánh Phong.
Lúc đó anh ấy còn tò mò sao lại có thêm một chiếc Ducati, chiếc đưa cho Hoài Nam là Thư Ánh Phong mua từ lâu rồi để trong gara, hiện tại cả thành phố Will chỉ còn một chiếc, vừa tra thì biết chiều hôm qua đã có người ẩn danh mua xong, nghĩ đi nghĩ lại có lẽ chính là người phụ nữ bí ẩn kia mua.
Hoài Nguyệt nói dối không chớp mắt: "Không biết, tối qua tôi ăn cơm xong là ngủ."
Nhắc đến chuyện này Hoài Nguyệt mới nhớ, không lâu sau khi về đến nhà, cô lại nhận được tin nhắn đầu tiên từ Thư Ánh Phong——[Người trên đường núi là cô đúng không? Lần sau có chuyện như vậy thì nói trước với tôi, nếu không xử lý hậu quả sẽ rất phiền phức.]
Lúc này cô mới biết Thư Ánh Phong đã sớm đoán được cô muốn mượn xe máy để gây chuyện, vừa đưa xe cho cô, vừa lập tức phái người mua chiếc cuối cùng dưới danh nghĩa ẩn danh để che mắt, rồi đặt chiếc xe mới toanh đó ở nhà trọ gần biệt thự, để sau này cô có thể chạy xe mới đi.
Tức là hiện tại cô có hai chiếc xe, thêm một cứ điểm giả nam và một cứ điểm giả nữ.
Đám đàn ông trong đội Chim Ưng ai nấy đều thô kệch cẩu thả, người đàn ông tinh tế như vậy còn hiếm hơn khủng long, giúp Hoài Nguyệt bớt việc cô đương nhiên vui vẻ, lập tức gửi cho anh biểu cảm mười ngón tay cái để cảm ơn.
Kết quả Thư Ánh Phong lại nghiêm túc trả lời một câu: [Vì làm gián điệp mà còn phải giả nam giả nữ, cô vất vả rồi.]
Suýt chút nữa làm cô cười chết sặc.
Vừa nãy ở hậu trường cũng nghe nhiều người nhắc đến Thư Ánh Phong, Hoài Nguyệt hỏi với vẻ tự nhiên: "Sao hôm nay Thư Ánh Phong không đến? Rõ ràng hôm qua anh ấy còn nói sẽ đến mà."
Lộ Trung: "Thư tiên sinh có một ca phẫu thuật đột xuất, khá gấp."
Phẫu thuật? Hoài Nguyệt khựng lại, tò mò hỏi: "Anh ấy là bác sĩ?"
Khóe miệng Lộ Trung giật giật: "...Ừm, bác sĩ thú y."
Có người bình thường nào tùy hứng đến mức từ bỏ khối tài sản khổng lồ chứ, à, là ông chủ của anh ấy đây mà.
Không ngờ Thư Ánh Phong lại làm trong ngành thú y, Hoài Nguyệt thấy khá lạ lùng cũng hiểu được phần nào, thảo nào ra tay hào phóng thế.
"Khó trách lắm tiền vậy. Anh cũng là bác sĩ thú y sao?"
Nếu không thì bác sĩ thú y còn cần trợ lý làm gì? Kiếp trước cô từng nuôi một con chó nghiệp vụ đã giải ngũ, con chó đó quanh năm huấn luyện và làm nhiệm vụ, về già để lại nhiều di chứng, đi bệnh viện một chuyến là cô phải ăn cháo cả mấy tháng, tóm lại là chưa từng thấy.
Vì không có cái mạch não nhảy số nhanh như cô nên Lộ Trung chỉ chú ý đến câu sau, mặt xị xuống, giọng điệu khó hiểu mà buồn bã: "Đừng hỏi nữa, tôi chỉ là kẻ xui xẻo thôi."
Có người bình thường nào lại từ bỏ gia sản còn phải xử lý việc công ty chứ, à, vẫn là ông chủ của anh ấy.
Thư Ánh Phong không muốn quản công ty, nên trả cho anh ấy mức lương siêu cao để quản lý thay, nể mặt tiền, anh ấy mới cần cù chăm chỉ làm việc lâu như vậy.
Nhưng bây giờ chuyện đó không quan trọng, Lộ Trung ho khan hai tiếng, nghiêm túc gọi một tiếng Hoài Nam rồi bắt đầu dặn dò rất cẩn thận.
"Bạn học Hoài, cậu nhất định phải nghe tôi nói, lớp K ở trường này không giống các lớp khác, đặc biệt là người lớp S tuyệt đối không được chọc vào, cậu cứ chăm chỉ học hành, có Thư tiên sinh làm chỗ dựa, sau này dễ tìm được công việc tốt, tương lai rộng mở!"
Lại nữa rồi——
Hoài Nguyệt bĩu môi, thấy Lộ Trung chân thành như vậy, vừa buồn cười vừa thấy hơi phiền.
Cô ghét nhất là nghe người ta lải nhải, kiếp trước vì là trẻ mồ côi nên cái gì cũng phải tự lăn lộn, từ nhỏ đã nuôi ra cái tính nết gai góc, ai đến cũng phải xù lông lên đâm cho mấy nhát.
Nếu năm đó không có sư phụ khuyên bảo, có lẽ cô đã thành một tên du côn trộm cắp, sau này làm cảnh sát, cũng là vì sư phụ tận tình dạy dỗ.
Cái tài lải nhải của Lộ Trung này khá giống sư phụ.
Hoài Nguyệt cảm thán một câu đời người vô thường, cuối cùng lần đầu tiên ngoan ngoãn trả lời: "Vâng, tôi nhất định."
Nhất định sẽ thực hiện tốt hình tượng tra nam trăng hoa, nhất định sẽ bắt người cho tốt, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ nằm vùng, sau khi giải ngũ thăng chức tăng lương chỉ là chuyện sớm muộn!
Nhất định cái gì? Lộ Trung cảm thấy hình như tần số của hai người không khớp nhau, còn muốn nói gì đó, lại bị Hoài Nguyệt đuổi ra ngoài.
"Tạm biệt Lộ tiên sinh, tôi phải đi học rồi!" Hoài Nguyệt mắt sắc thấy Trang Hân Vân đang chậm rãi đi trên con đường nhỏ cách đó không xa, vội vàng đuổi theo.
Lộ Trung nhìn theo bóng lưng cao gầy của thiếu niên dần đi xa, rồi sắc mặt lập tức đen lại, đáng ghét, cậu căn bản không nghe lọt tai mà, thế này mà gọi là đi học à?
Càng nghĩ càng bực, anh ấy lập tức lấy điện thoại ra mách tội với Thư Ánh Phong.
[Lộ một lòng theo chủ]: Thư tiên sinh! Hoài Nam căn bản không để tâm đến việc học hành đâu ạ!
"Đàn chị Trang!" Hoài Nguyệt nhanh chân tiến lên đuổi kịp Trang Hân Vân.
Gọi hai tiếng không thấy ai trả lời, cô dứt khoát bước một bước dài chắn ngay trước mặt Trang Hân Vân, ngượng ngùng cười nói: "Đàn chị Trang, em muốn vào nhóm toán học, trước đó đã nói chuyện với chủ nhiệm rồi, thầy ấy bảo em đến liên lạc với chị. Hôm qua em có kết bạn qua Phi Tín với chị mà chị vẫn chưa chấp nhận."
Trang Hân Vân đang nặng trĩu tâm sự căn bản không nghe thấy ai gọi mình, giờ đột nhiên xông có người đến trước mặt, cô ta giật mình, phản ứng dữ dội, theo bản năng nhắm mắt lại giơ tay quơ loạn xạ.
"Tránh ra!"
Bốp! Một tiếng tát rõ to vang lên.
Cằm trái truyền đến cảm giác đau nhói, Hoài Nguyệt ngơ ngác chớp mắt: "...Hả."
Hửm? Cô bị đánh à?
Theo như điều tra, Trang Hân Vân là người có tính cách dịu dàng, cô không ngờ cũng không chuẩn bị tinh thần cô ta sẽ đột nhiên ra tay, may mà phản ứng theo bản năng nhanh chóng ngửa người ra sau, cái tát vốn nên giáng thẳng vào mặt chỉ sượt qua cằm.
Một lúc sau, cô đỡ kính mắt lại, xoa xoa cằm rồi cử động thử mấy cái, kiên nhẫn nhìn Trang Hân Vân.
Chỉ thấy Trang Hân Vân đã mở mắt, giống như gặp phải ma, rõ ràng là người đánh người ta nhưng lại khoanh tay ôm ngực, cả cổ ngửa ra sau, ánh mắt hoảng sợ chớp động, thở dốc dữ dội, mặt trắng bệch đến mức hai mắt thất thần, không biết còn tưởng ai đó định giở trò đồi bại với cô ta ấy chứ.
Tư thế phòng vệ theo bản năng này khiến ánh mắt Hoài Nguyệt sâu thẳm.
Thông thường mà nói, người bình thường khi bị giật mình phản ứng đầu tiên là hét lên hoặc lùi lại, thậm chí là giơ tay tấn công, chứ không phải là chọn cách che cổ áo, vị trí cổ áo rất nhạy cảm, dù là phòng vệ hay tấn công, trong tâm lý học tội phạm về cơ bản đều liên quan đến chuyện nam nữ. Hơn nữa, cô ta lại hoảng sợ đến mức không phát ra được tiếng nào.
"Xin lỗi đàn chị, em là Hoài Nam, chị không sao chứ?" Hoài Nguyệt lùi lại một bước, để lại cho cô ta không gian an toàn.
Rất lâu sau, Trang Hân Vân thở dốc mấy hơi mới dần bình tĩnh lại, con ngươi lấy lại tiêu cự, cuối cùng cũng nhìn rõ người đến.
Hóa ra là tân sinh viên Hoài Nam vừa phát biểu trên sân khấu, chỉ là trên khuôn mặt thanh tú có thêm một vệt đỏ.
Trang Hân Vân: "..."
Nhận ra mình đã làm chuyện xấu, cô ta trợn to mắt, vội vàng bịt miệng xin lỗi.
"Xin lỗi xin lỗi! Chị không cố ý, chị chỉ là... Dạo này ngủ không ngon nên bị giật mình thôi."
Hoài Nguyệt không nhỏ nhen đến vậy, tùy tiện xoa xoa hai cái, không để bụng nói: "Không sao, em mà bị người ta dọa chắc là sẽ đá thẳng lên luôn ý chứ."
Trang Hân Vân vẫn xấu hổ đến chết đi được, mím môi từ từ hạ tay xuống.
Trong sự im lặng kỳ lạ, nhịp tim dần chậm lại, cô ta liếc trộm Hoài Nguyệt hai cái xác định cậu thực sự không giận, cô ta mới nói: "Bạn học Hoài, em tìm chị có việc gì à? Em vừa nói gì cơ?"
Hoài Nguyệt lịch sự nhắc lại một lần: "Phi Tín ạ."
Trang Hân Vân lấy điện thoại ra xem, quả nhiên có một lời mời kết bạn, cô ta áy náy liên tục cúi đầu xin lỗi: "Thật xin lỗi, tối qua chị ngủ sớm quá nên không thấy."
Hoài Nguyệt: "..."
Hai câu nói mâu thuẫn nhau rồi chị gái ơi.
Cô ta có vấn đề, mà còn là vấn đề lớn!
"Không sao, em chỉ muốn hỏi về việc vào nhóm toán học thôi, không vội." Hoài Nguyệt khách sáo giữ khoảng cách vừa phải, giọng điệu ôn hòa: "Em mới đến trường nên không quen ai, hai lớp mình đều là lớp K, lớp đại học năm nhất và năm hai chắc là học cùng một tòa nhà, hay là đàn chị dẫn em đến đó nhé?"
Sức mặt Trang Hân Vân hòa hoãn hơn chút, chậm rãi nói: "Đương nhiên là được."
Hoài Nguyệt bước lên trước một bước, liếc mắt quan sát Trang Hân Vân một cách kín đáo.
Hoài Nguyệt biết người khác nói gì về thân phận giả này, chẳng qua là thiên tài hay thông minh gì đó, chỉ có cô biết mình hoàn toàn là ăn gian mà thôi.
Cô đã từng thi đại học, cộng thêm nguyên thân vốn là học sinh trung học và niềm tin không chịu thua bẩm sinh, nửa năm nay ngày nào cũng học, thật sự dồn hết sức lực thi lại lần nữa, thành công cũng chỉ có thể coi là may mắn chứ không thể nói là thông minh.
Nhưng Trang Hân Vân và Sử Nhạn Nhu không giống vậy, hai người họ đường đường chính chính tự mình thi đậu vào lớp K, thành tích vô cùng xuất sắc.
Chỉ là câu nói cũ có câu dây thừng chỉ đứt chỗ mỏng, thân thế của Trang Hân Vân cực kỳ bi thảm, bố mẹ đều mắc bệnh suy thận, không có tiền chữa trị mà sống dở chết dở, ngày thứ hai thi đậu Lưu Kim tóc đen đã bạc trắng, từ đó cô đơn một mình. May mà Lưu Kim bao toàn bộ học phí, cộng thêm việc cô ta đi làm thêm và thành tích toán học tốt, tiền thưởng từ các cuộc thi Olympic toán học hàng năm đủ sống, nên mới yên ổn đến giờ. ( app TYT - tytnovel )
Vậy thì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cô ta lại như vậy?
Trên đường hai người trò chuyện về nhóm toán học, Trang Hân Vân hỏi Hoài Nguyệt có muốn tham gia cuộc thi Olympic toán học không, cô vừa nghe đến từ này đã thấy đau đầu, lập tức chuyển chủ đề nhờ cô ta giới thiệu về trường học.
"Trường học chia làm hai khu chính và phụ, khu dạy học khá lớn, có xe trượt điện công cộng cho việc đi lại. Khu chính là lớp học bốn khối lớp của lớp S và các loại cơ sở vật chất, chương trình học và giáo dục của họ khác với chúng ta, hội học sinh cũng ở khu chính. Tòa nhà giảng dạy các khoa và tòa nhà văn phòng của giáo viên của tám lớp A đến H và lớp K đều ở khu phụ, các cơ sở vật chất như phòng thể chất, thư viện, trường đua ngựa đều có ký hiệu chữ cái, nhớ đừng đi nhầm."
Trang Hân Vân có thể cảm nhận được thái độ ôn hòa của Hoài Nam, khoảng cách luôn được giữ khiến cô ta cũng yên tâm, cuối cùng cũng khôi phục lại vẻ rạng rỡ như trước đây, cười nói: "Lúc mới nhập học chị cũng hay đi nhầm, lúc đó bị mắng thảm lắm."
Nghe giọng nói cô ta càng thêm linh hoạt, Hoài Nguyệt liếc nhìn một cái.
Trang Hân Vân rất xinh đẹp, bộ đồng phục đen mùa thu càng làm nổi bật làn da trắng, áo khoác vest và áo sơ mi, áo len gile màu xanh hải quân và váy xếp ly khiến cô ta trông dịu dàng thanh lịch, nụ cười nhạt nhòa trên môi, giống như con búp bê Tây Dương mà Hoài Nguyệt từng khao khát thời thơ ấu.
Cô ta vừa cười vừa đột nhiên cụp mắt xuống, giọng điệu khó hiểu nói: "Hoài Nam. Nơi này là một nơi phân biệt giai cấp rõ ràng, đúng không?"
Hoài Nguyệt khựng lại, vừa cúi đầu, tầm nhìn của cô vừa vặn nhìn thấy vết đỏ tươi khả nghi và chói mắt dưới cổ áo sơ mi của Trang Hân Vân.
Ánh mắt dừng lại một lát, mặc cho cơn giận dữ và nghi ngờ trỗi dậy như lũ lụt, Hoài Nguyệt dời mắt đi, bình tĩnh nói: "Thế giới cũng phân biệt giai cấp rõ ràng, không có sự bình đẳng nào cả. Chúng ta đến sớm, coi như trải nghiệm xã hội thu nhỏ, như vậy cũng tốt."
"Em nói đúng, cảm nhận trước luôn tốt hơn là ra xã hội mới vấp ngã." Trang Hân Vân không biết nhớ đến chuyện gì, nụ cười cũng trở nên gượng gạo.
Điều này khiến Hoài Nguyệt càng nghi ngờ liệu có phải cô ta đã gặp chuyện gì hay không.
Trần Đình Vân? Không, tối qua cô vừa gây rắc rối cho anh ta xong.
Vậy thì là Phong Hoài rồi.
Mang theo nghi vấn này, thỉnh thoảng nói chuyện vài câu trên đường, Trang Hân Vân dẫn Hoài Nguyệt đến lớp học.
"Chắc em biết Lưu Kim khác với các trường đại học bình thường, tuyển sinh ít và không có chuyên ngành rõ ràng, ở đây chỉ có các môn chuyên ngành được chọn lọc, nên học sinh cùng khối lớp không chia lớp riêng, ai học lớp K thì cứ học lớp K, chỉ là lớp học khác nhau, chia thành lớp K1, K2 gì đó. Còn các khối lớp khác nhau thì ở các tòa nhà giảng dạy khác nhau, lớp của các em..." Giọng Trang Hân Vân càng lúc càng nhỏ, bước chân cũng chậm lại.
Phát hiện ra sự khác thường, Hoài Nguyệt nhìn theo ánh mắt đột nhiên ngây ngốc của cô ta.
Dựa vào cửa lớp K là một người đàn ông cao lớn chân dài, tóc rất ngắn, nhìn tổng thể thuộc kiểu ngông cuồng khó thuần hóa, anh ta cũng phát hiện ra bọn họ, dáng vẻ thì tuấn tú đẹp trai, ngũ quan sâu sắc, chỉ là ánh mắt nhìn qua sắc bén như dao, lông mày kiếm hung dữ, thoạt nhìn đã biết không dễ chọc.
Là Trần Đình Vân.
Vương Nham cũng nhìn thấy họ, lập tức hét lớn một tiếng: "Hoài Nam!"
Tiếng hét này thu hút sự chú ý của tất cả học sinh trong và ngoài lớp học, mọi người đều thò đầu ra khỏi cửa sổ.
"Tôi biết rồi." Ánh mắt Trần Đình Vân âm u, đảo qua đảo lại giữa Hoài Nguyệt và Trang Hân Vân, sắc mặt khó coi thấy rõ.
Một lúc sau, anh ta vươn tay nới lỏng cổ áo được cài cúc chỉnh tề, bước lên phía trước, dừng lại khi mũi chân gần như chạm vào mũi chân Hoài Nguyệt, hàm răng nghiến chặt, hai mắt đỏ ngầu, sự giận dữ trong mắt khiến người ta kinh hãi.
Hoài Nguyệt: "..."
Không đợi Trần Đình Vân lên tiếng, Hoài Nguyệt nhìn chằm chằm đôi mắt gần trong gang tấc, nói rất chính nghĩa: "Bạn học, đứng gần như vậy là muốn diễn cảnh mắt đỏ ôm eo sao? Tôi không ăn đâu nhé."
Trần Đình Vân: ?
Cái tên này đang nói cái gì vậy?