Edit: Trúc Linh

Ngày hôm sau, trời cao mây tạnh.

Ngày khai giảng là mùng một tháng chín, từ sáng sớm, cổng học viện quý tộc tư thục Lưu Kim nguy nga tráng lệ đã chật kín những chiếc xe sang trọng, các tân sinh viên trong bộ đồng phục đen kiểu Âu tươi cười rạng rỡ làm thủ tục đăng ký nhập học. Đúng mười giờ, học sinh cũ và mới cùng bố mẹ ăn vận sang trọng tề tựu đông đủ tại đại lễ đường để tham dự lễ khai giảng.

Hôm nay, những bậc phụ huynh đến đây đều là những nhân vật có tên tuổi, ai mà chưa từng trải qua những buổi lễ long trọng như thế này, năm nào cũng tham dự, năm nào cũng thấy nhàm chán, chẳng có gì thú vị cả.

Giữa những tiếng ngáp ngắn ngáp dài, bài phát biểu chính thức đầy nhiệt huyết của hiệu trưởng cuối cùng cũng kết thúc, tiếp theo là phần phát biểu theo thông lệ của đại diện học sinh cũ và mới.

"Nghe nói đại diện tân sinh viên khóa 24 là học sinh được Thư Ánh Phong tài trợ?"

"Đúng vậy, tên là Hoài Nam."

Hai vị phụ huynh ngồi hàng ghế đầu khẽ trò chuyện, không khỏi thầm cảm thán trước con mắt tinh đời của Thư Ánh Phong.

Thư gia trăm năm truyền thống khác hẳn những hào môn bình thường, trái lại là một danh gia vọng tộc chính hiệu, mấy đời trước làm quan kinh doanh, sau này bất ngờ nổi lên trong giới văn nghệ, đổi mới thành một gia đình trâm anh thế phiệt, trải qua bao nhiêu thế hệ phấn đấu, thâm hậu về nội tình, rộng lớn về nhân mạch, không phải những nhân vật tầm thường có thể so sánh.

Có lẽ Thư Ánh Phong của Thư gia là hình mẫu con cái hoàn hảo nhất trong lòng mọi bậc phụ huynh. Ngoại hình điển trai, thành tích học tập xuất sắc từ nhỏ, lại không hề mang dáng vẻ kiêu căng của cậu ấm, rất hòa đồng và lịch sự.

Điểm trừ duy nhất chỉ có hai cái, một là quá thanh tâm quả dục, gần ba mươi tuổi mà vẫn là cây thiết thụ già cỗi; hai là mục tiêu quá rõ ràng, nói từ bỏ vị trí người thừa kế là lập tức chạy đi dạy học tình nguyện, nói muốn học nhiếp ảnh là chạy đến sa mạc Gobi ở mấy tháng, hoàn toàn sống theo ý mình, khiến Thư lão gia ngày nào cũng mắng là đồ bất tài khó nuôi!

Vị phụ huynh nói chuyện trước lên tiếng: "Thư Ánh Phong theo mẹ mình tài trợ không ít học sinh, người nào cũng là nhân tài, vừa tốt nghiệp đại học đã về làm cho công ty của họ, đúng là nước phù sa không chảy ruộng ngoài."

Vị phụ huynh kia gật đầu đầy ẩn ý: "Cậu Hoài Nam này chắc sau khi tốt nghiệp sẽ được đào tạo thêm sau đó cũng sẽ trở thành một trong những quân cờ lợi hại nhất của Thư gia cho xem. Cậu Hoài Nam này thông minh lắm, kế hoạch rõ ràng quá mà."

Hoài Nam đạt điểm cao nhất toàn quốc, trực tiếp từ chối lời mời của các trường danh tiếng khác, dứt khoát chọn Lưu Kim, nơi chuyên về giáo dục tinh anh.

Bản thân chuyện này cũng chẳng có gì lạ, những trạng nguyên nhà nghèo có đầu óc từ xưa đến nay đều chọn như vậy.

Suy cho cùng, bước chân vào xã hội không chỉ cần đầu óc mà còn cần cả quan hệ, và Lưu Kim chính là nơi nuôi dưỡng quan hệ tốt nhất.

Một quý bà ngồi hàng ghế sau nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện của hai người, lát sau, khuôn mặt đoan trang hiền dịu quay sang bên cạnh, nhẹ nhàng nói: "Vốn dĩ thấy hơi chán, giờ tôi lại muốn xem đứa trẻ mà Thư Ánh Phong chọn trông thế nào, trong vòng một năm mà thi đậu Lưu Kim khó đến thế nào, đủ thấy nó thông minh ra sao. Tiểu Vân, con phải học hỏi người ta cho tốt." - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Trần Đình Vân: "..." Học cái đầu cmn.

Quý bà kia là Triệu Hà, mẹ của Trần Đình Vân. Triệu Hà sĩ diện và thích kiểm soát, bị ép ngồi cùng bà ta đã thấy bực, giờ lại nghe đến tên Hoài Nam, lập tức cau mày, khó chịu kéo cà vạt, cất giọng điệu cay nghiệt.

"Xuất thân quyết định tất cả, dù thông minh đến đâu bước vào xã hội cũng phải đụng tường nam thôi."

Đây chính là hiện thực phũ phàng, là quy luật của xã hội.

Trên sân khấu người dẫn chương trình vẫn đang nói nhảm, ánh mắt Trần Đình Vân đảo quanh tấm màn bên hông sân khấu, không thấy người đâu, anh ta lại nhìn ra phía cửa sau, vẫn không thấy ai, không khỏi bực bội.

Thấy anh ta mất tập trung, sắc mặt của mẹ Trần Đình Vân là Triệu Hà lập tức lạnh đi, cảnh cáo: "Con nói đúng, nhưng đừng quên, người ngoài kia có xuất thân giống con, ngay cả thành tích lẫn sự nhạy bén trong kinh doanh đều hơn con. Bố con đã định chia cổ phần cho nó. Con vốn có thể lấy được một trăm phần trăm, giờ chỉ còn tám mươi phần trăm, tự con suy nghĩ đi."

Tối qua đến giờ đã một bụng tức, Trần Đình Vân càng thêm khó chịu: "Nhắc đến nó làm gì, mẹ muốn tranh với người phụ nữ đó và con trai bà ta thì tự đi mà tranh, đừng có lôi con vào. Không thì mẹ sinh thêm một đứa đi."

Lời này nói y chang mấy kẻ bất hiếu, may mà Triệu Hà tu dưỡng tốt nên không nổi giận tại chỗ, chỉ liếc xéo anh ta một cái.

Trần Đình Vân hết kiên nhẫn, sắc mặt khó coi đứng dậy, đi thẳng đến chỗ Giang Cảnh và mấy người kia.

Mấy người Giang Cảnh không có phụ huynh đi cùng, bốn người ngồi ở hàng ghế giữa gần lối đi, đang chơi game.

Bốn nhân vật phong vân với phong cách khác biệt ngồi cạnh nhau, đẹp như tranh vẽ, khiến người ta mãn nhãn vô cùng, dù ánh đèn khán đài tối mờ vẫn có không ít ánh mắt dừng lại ở chỗ họ để ngắm nhìn.

Thấy anh ta chạy đến, Phong Hoài vừa bị giết xong đang lúc chờ hồi sinh liền châm chọc Trần Đình Vân: "Ồ, hết làm con ngoan của mẹ rồi à?"

"Mẹ cái đầu cậu, ít ra tôi còn có mẹ đến, mấy người đến bóng dáng cũng không thấy đâu." Trần Đình Vân bực bội ngồi xuống, công kích không phân biệt ai với ai, tiện thể liếc nhìn màn hình game của họ, đột nhiên nhớ đến lời Vương Nham nói Hoài Nam cũng thích chơi game, tâm trạng càng tệ hơn.

Giang Cảnh nghe vậy liền không vui: "Cậu cứ lắm mồm đi, có ngày bị người ta xé rách mồm cho xem."

Cố Kiêu thao tác nhân vật game hoàn thành một pha triple kill, gật đầu đồng ý, lạnh lùng buông một câu: "Ví dụ như người phụ nữ tối qua, tốt nhất là cậu nên cẩn thận."

Trần Đình Vân: "..."

Mẹ nó muốn giết chết mấy người này quá!

Máu của Cố Kiêu hết bị quái vật đánh chết, trên khuôn mặt đẹp tựa khuôn trăng hiện lên một tia tiếc nuối, cuối cùng anh ta cũng ngẩng đầu nhìn Trần Đình Vân đang khó chịu, hỏi: "Không phải cậu ghét nhất là tham gia mấy buổi lễ này à, sao hôm nay lại đến?"

Kỳ Thiên Dương nhịn không được cười: "Tôi đoán cậu ta muốn xem Hoài Nam là ai ấy mà."

Chuyện tối qua vừa xảy ra, Vương Nham đã huy động lực lượng điều tra Hoài Nam, làm cho diễn đàn Phi Tín dậy sóng, muốn không biết cũng khó.

Trong mắt bốn người họ Trần Đình Vân chính là loại người ngạo mạn kiêu căng, không dung thứ một hạt cát, bị người ta sỉ nhục ngay tại chỗ là "ốm yếu", còn bị so sánh với dân thường lớp K, chắc chắn sẽ nổi điên mất.

Không tìm được người phụ nữ thần bí nên chỉ có thể trút giận lên người Hoài Nam.

Game kết thúc, Giang Cảnh cất điện thoại, nói với vẻ hả hê: "Tôi cũng muốn xem cậu ta trông thế nào, tôi cứ tưởng Phong Hoài đủ đào hoa rồi, cuối cùng cũng có người trâu bò hơn."

Không thể không nói, cái kiểu tra nam giăng lưới khắp nơi đó thật khiến người ta kinh ngạc vì da mặt quá dày, đúng là kẻ tàn nhẫn.

Phong Hoài cảm thán: "Tôi phải học hỏi cậu ta, tôi còn kén chọn khi tán gái còn cậu ta thì chẳng kén gì cả."

Nghe vậy, Cố Kiêu khẽ nhướng mí mắt, ánh mắt dừng lại ở lối vào hậu trường, lạnh lùng nói: "Người này nhảy nhót như vậy, chắc chắn không phải loại lương thiện gì đâu."

Nhà Cố Kiêu có nhiều người làm chính trị, quanh năm phải giao thiệp với người khác nên đã hình thành thói quen quan sát những chi tiết nhỏ nhặt, đồng thời cũng có trực giác nhạy bén tuyệt đối. Anh ta cho rằng Hoài Nam khác với những học sinh nghèo bình thường khác trong lớp K, tính cách quá phô trương mà mục tiêu lại quá rõ ràng.

Những năm gần đây, học sinh lớp K thi đậu Lưu Kim nhiều vô kể, trong đó không thiếu những kẻ ngông cuồng tương tự, dựa vào việc dễ dàng có được các mối quan hệ, luồn lách giữa đám con nhà giàu, sống như cỏ đầu tường. Có những kẻ muốn đổi đời cuồng nhiệt liếm láp mấy cô nàng nhà giàu, có những cô nàng cam tâm làm đồ chơi... Luôn có một bộ phận người như vậy.

"Vừa vào Lưu Kim đã nghĩ mình sắp vượt qua giai cấp thay đổi cuộc đời, loại người này tầm nhìn thiển cận vô cùng, thật không biết Thư Ánh Phong chọn cậu ta kiểu gì." Giọng điệu Cố Kiêu khinh miệt, dường như hoàn toàn coi thường Hoài Nam.

Nghe thấy lời châm biếm không chút khách khí này, cuối cùng Trần Đình Vân cũng nở nụ cười: "Vẫn là anh Cố Kiêu lợi hại, nói đúng trọng tâm. Dù sao tôi cũng coi thường loại người này, đến cả ảnh cũng không dám đăng lên khi tán gái thì chắc chắn xấu xí lắm, nếu không phải người phụ nữ kia nhắc đến loại hàng này thì tôi còn chẳng thèm quan tâm."

Giang Cảnh: "Nói mới nhớ, người phụ nữ đó là ai vậy?"

Nhắc đến người phụ nữ đó, Trần Đình Vân lại bực mình, khó chịu nói: "Không tra ra được."

Anh ta đã dùng đến cả quan hệ để nhận diện khuôn mặt, kết quả vẫn không có gì, người phụ nữ này như thể từ trên trời rơi xuống thành phố Will, tung tích bí ẩn, khiến người ta không thể nào hiểu nổi.

"Không sao, chỉ cần cô ta xuất hiện lần nữa, tôi nhất định sẽ bẻ gãy chân cô ta." Ánh mắt Trần Đình Vân lạnh lẽo, giọng điệu kiên định.

Lúc Giang Cảnh còn định nói gì đó, người dẫn chương trình trên sân khấu tươi cười rạng rỡ chào đón đại diện tân sinh viên năm nhất Hoài Nam lên sân khấu, phía dưới vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt, mấy người họ dừng lại không nói nữa, lập tức hướng ánh mắt về sân khấu.

"Bộp bộp bộp bộp—"

Tiếng vỗ tay vang dội, vô số ánh mắt trong hội trường rộng lớn tập trung vào chỗ tấm màn.

Toàn bộ học sinh muốn xem Hoài Nam có danh tiếng vang dội này rốt cuộc có phải là một tên mọt sách hay không, phụ huynh muốn xem nhân tài một năm leo lên vị trí trạng nguyên thần thông quảng đại ra sao, sự mong đợi được đẩy lên cao trào, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần. ( app truyện T Y T )

Ánh đèn hội tụ vào tấm màn nhung đỏ thẫm, một đôi tay khớp xương rõ ràng vén màn lên, bóng dáng cao ráo ẩn hiện, dường như đang nói chuyện với nhân viên hậu trường, rất nhanh, chủ nhân của đôi tay hoàn toàn vén màn lên, vững vàng bước về phía trung tâm thu hút mọi ánh nhìn.

Không biết ai đó khẽ thốt lên một tiếng kinh ngạc, ngay sau đó, cả hội trường im phăng phắc.

Đồng phục mùa thu của Lưu Kim là sự kết hợp giữa truyền thống và cổ điển, áo khoác đuôi tôm kết hợp với áo sơ mi trắng, nơ cổ áo cùng màu sơ mi được thắt hoàn hảo, áo vest ôm sát và quần dài sọc xám đen làm nổi bật vóc dáng cao ráo vượt trội của cô, bộ trang phục mang phong cách cổ điển được cô khoác lên mình toát ra vẻ lịch lãm độc đáo và quý phái, khiến người ta không thể rời mắt.

Mái tóc ngắn mềm mại của Hoài Nguyệt lấp lánh dưới ánh đèn, trông rất dễ chịu càng khiến khí chất trở nên dịu dàng, còn khuôn mặt thanh tú ấy thì như phi giới tính, đường nét hoàn hảo, dù là góc nghiêng hay chính diện đều đầy đặn sắc nét, chỉ là quá đơn bạc nên có phần lạnh lùng sắc sảo, nhưng chiếc kính gọng bạc trên sống mũi cao lại dung hòa sự cứng rắn đó, khiến cô càng thêm tuấn tú đoan chính.

Người dẫn chương trình xách váy dài thướt tha xuống sân khấu, khi lướt qua chàng trai, vô tình giẫm phải vạt váy, mọi người chỉ thấy cậu phản ứng cực kỳ nhanh nhạy đỡ lấy người dẫn chương trình, động tác ôn hòa và lịch sự cực kỳ.

Trong tình huống vội vàng như vậy cũng không hề thất lễ với người khác, chỉ dùng khuỷu tay đỡ lấy, đồng thời nở một nụ cười đúng mực.

"Đàn chị, lần sau chọn váy ngắn hơn cho dễ đi nhé." Giọng nói trong trẻo vang lên từ micro trong tay người dẫn chương trình, dường như còn mang theo chút tiếng cười trầm thấp xoa dịu sự lúng túng.

Mọi người đồng loạt kinh ngạc: Mẹ nó chứ, sao lại quyến rũ đến vậy hả?

Có thể thấy rõ ràng hai má người dẫn chương trình ửng hồng, một lúc sau mới nói lời cảm ơn rồi vội vàng xuống sân khấu.

Sự cố bất ngờ không hề ảnh hưởng đến ‘chàng trai’, Hoài Nguyệt bình tĩnh kéo vạt áo, lại bước về phía micro, đầu tiên là gật đầu chào hàng ghế giáo viên phía trước, sau đó đối diện với khán giả, khóe môi hơi cong lên, nở nụ cười nhạt nhòa, một vẻ nho nhã.

"Kính thưa các vị lãnh đạo nhà trường, thầy cô giáo, các bạn học sinh, xin chào mọi người, tôi là Hoài Nam, đại diện tân sinh viên lớp K."

Giọng nói rõ ràng rành mạch vang vọng khắp hội trường, lúc này mọi người mới hoàn hồn, ánh mắt chăm chú dán chặt vào thiếu niên đang tỏa sáng trên sân khấu, sự kinh ngạc trong lòng mãi không tan.

"Má ơi, Hoài Nam trông thế này á?"

"Trời ơi, sao cậu ấy không kết bạn với mình chứ!"

"Nếu không biết cậu ấy là học sinh nghèo, mình còn tưởng là người lớp S đấy!"

"Đúng đúng đúng! Đáng lẽ cậu ta phải là tên trăng hoa mới phải! Với cái ngoại hình này thì mình tắm cũng chẳng thèm đóng cửa!"

"Má ơi, sao mà dịu dàng mà đẹp trai vậy hảaaaaaaa? A a a, trước giờ mình cứ tưởng Cố Kiêu là đỉnh rồi, ai ngờ lại có người tuyệt hơn."

...

Những tiếng bàn tán cao thấp lọt vào tai năm người, sắc mặt năm người đều hơi thay đổi.

Một sự đe dọa dâng trào trong lòng.

Một cảm giác đe dọa mãnh liệt bao trùm toàn thân năm người.

Từ trước đến nay, những người có gia thế vượt trội như họ luôn tự cho mình là đẹp trai quý phái, là nhân vật trời sinh, dù không nghĩ vậy, nhưng dưới sự tung hô của người khác cũng đã hình thành một khái niệm tiềm thức, hễ nhắc đến họ là có người sẽ nói là thiếu gia được nuôi dưỡng trong nhung lụa, chỉ có sự tu dưỡng và kiến thức được vun đắp bằng tiền bạc mới có thể tỏa sáng giữa đám đông.

Điều này khiến họ hiểu rõ gia thế là một ranh giới mà người thường khó lòng vượt qua, không có gia thế, dù có xuất sắc đến đâu, khí chất phi phàm cũng không thể nào nuôi dưỡng được.

Thế nhưng bây giờ, một người không hề thua kém họ về chiều cao, khí chất, ngoại hình đã xuất hiện, lại còn xuất thân từ lớp K mà họ luôn coi thường.

Sau sự kinh ngạc khó tả là cảm giác bị đe dọa vô cùng mãnh liệt.

Năm ngón tay Trần Đình Vân buông thõng bên hông vô thức siết chặt, ánh mắt chăm chú nhìn thiếu niên phong độ ngời ngời trên sân khấu đầy phức tạp.

Ban đầu khi người phụ nữ thần bí nhắc đến Hoài Nam, Trần Đình Vân cho rằng chỉ là một tên mọt sách, loại hàng từ vùng núi hẻo lánh làm sao mà tốt đẹp được, sau đó khi phòng chat liên tục chỉ trích cậu là kẻ trăng hoa, anh ta nghĩ chắc chắn là một tên đàn ông xấu xí đầy mụn nhọt, có tướng mạo gian xảo của kẻ ở rể, không ngờ lại bất ngờ đến mức này.

Thoát khỏi sự kinh ngạc, Giang Cảnh nhướng mày: "Đùa à? Đây mà là người từ vùng núi ra ư?"

Kinh ngạc thì kinh ngạc, anh ta vẫn không hề tiếc lời khen ngợi: "Phải nói là, đẹp trai đấy."

Khóe miệng Phong Hoài giật giật, nhìn quanh phát hiện không ít nữ sinh đều kích động, lập tức tặc lưỡi: "Bây giờ tôi đồng ý với quan điểm của Cố Kiêu rồi, tên này không phải là người lương thiện. Xem ra sau này chúng ta sẽ bị lu mờ cho xem."

Thảo nào, thảo nào lại tự tin thả lưới khắp nơi, dám yêu cầu người ta chỉ cần đứng lên sân khấu thôi, chắc chắn sẽ có người của công ty giải trí đến mời làm minh tinh.

Kỳ Thiên Dương thì im lặng không nói gì.

Ngược lại, Cố Kiêu cau mày nhìn chằm chằm Hoài Nam đang hài hước phát biểu cảm nghĩ trên sân khấu, dường như đang bối rối vì lần đầu tiên đoán sai, người như vậy chỉ cần đăng ảnh lên, rõ ràng sẽ có rất nhiều cô gái lao vào, hà cớ gì phải giấu giếm mà còn thả lưới khắp nơi?

Xem ra, phong lưu là bản tính của Hoài Nam, giống như Phong Hoài, cậu chỉ thích cảm giác được vây quanh bởi phụ nữ.

Mà sự tài trợ của Thư Ánh Phong, đã cho cậu một vùng trời rộng lớn để bộc lộ bản tính.

Rất lâu sau, Cố Kiêu mới bình tĩnh lại, khóe môi cong lên: "Thú vị nha."

Nhớ lại lời người phụ nữ kia nói anh ta không bằng Hoài Nam, Trần Đình Vân hoàn toàn mất hết biểu cảm trên mặt, lát sau, anh ta cũng cong môi, lặp lại một lần nữa.

"Thật thú vị."

Xem ra năm nay sẽ rất náo nhiệt đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play