“Cũng may Bình Bình ngoan ngoãn, ta mang theo hắn còn có thể làm đồ thêu, bằng không cũng không biết phải làm thế nào mới tốt.”
Hiện tại mỗi tháng Trần Thu Nguyệt lên trấn giao đồ thêu, tiền công cũng tầm bảy, tám trăm văn.
“Tuy rằng kiếm tiền quan trọng, nhưng nàng cũng phải chú ý thân thể, buổi tối tuyệt đối đừng thêu nữa, kẻo làm hỏng đôi mắt.”
Triệu Hoài Ngọc sợ sau khi mình nhắc đến chuyện này, Trần Thu Nguyệt sẽ vì gánh nặng mà không màng thân thể, vội vàng dặn dò thêm.
“Yên tâm đi, ta biết rõ, sẽ tự mình chăm sóc tốt.”
Trần Thu Nguyệt tuy rằng rất muốn ngày đêm chạy tiến độ, nhưng nghĩ đến những phụ nhân còn trẻ đã hỏng đôi mắt vì lao lực thêu thùa, trong lòng vẫn đành từ bỏ ý định đó.
Bình thường khi trò chuyện cùng chưởng quầy tiệm thêu quen biết, Trần Thu Nguyệt cũng từng nghe kể về những nữ tử trẻ bị người nhà ép buộc tiếp nhận đồ thêu để kiếm tiền phụ giúp gia đình, đến nỗi hai mắt mờ mịt không thấy rõ đường, khiến người nghe không khỏi thở dài thương tiếc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT