Tên kia không còn trụ nổi nữa, ngất xỉu tại chỗ, hàng loạt tiếng động liên tiếp vang lên cuối cùng cũng khiến mấy người ngồi trước sinh nghi.
Một tên phía trước lên tiếng, giọng mang theo tức giận: "Lão Tam, mày đang làm gì đấy?"
"Đồ ăn hại, hai đứa kia tay chân đều bị trói mà mày cũng không trông nổi à?"
Miệng thì mắng chửi om sòm, nhưng tên đó vẫn mở cửa xe, chuẩn bị đi về phía này.
1551 lập tức sốt ruột, cậu liếc nhìn ký chủ rồi lại nhìn nam chính: [Bọn chúng có súng!]
Vừa nói xong, Cố Trầm Chu liền đưa tay lục soát người tên vừa bị hắn đánh ngất, nhanh chóng rút khẩu súng ở thắt lưng đối phương ra, mở chốt an toàn trong tích tắc.
Nòng súng đen ngòm lập tức chĩa thẳng về phía tên bịt mặt đang bước tới.
Sắc mặt tên kia dưới lớp mặt nạ trở nên tái xanh.
Thời cơ được nắm bắt quá hoàn hảo, đến mức có cảm giác như hắn nghe thấy cả những lời mình vừa nói. 1551 nghi hoặc nghiêng đầu, nhưng tình hình căng thẳng tại hiện trường không cho phép cậu nghĩ ngợi nhiều.
Tô Hòa loạng choạng lảo đảo chạy từ bên kia qua, khi nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt cậu ta cũng trở nên vô cùng khó coi. Cậu ta đứng sau lưng Cố Trầm Chu, lạnh lùng trừng mắt nhìn hai tên bắt cóc kia, ánh mắt âm trầm đến đáng sợ.
Đồ vô dụng.
Tên kia lén lút đưa tay xuống, định rút gì đó từ thắt lưng ra.
Đoàng!
Viên đạn sượt qua cánh tay hắn ta. Máu tươi phụt ra như suối.
Lần này, tên bắt cóc hoàn toàn không còn tâm trí nào để giở trò nữa.Khoảng cách giữa bọn họ quá gần, tốc độ của viên đạn thừa sức gϊếŧ chết hắn ngay tại chỗ.
Phát súng vừa rồi là lời cảnh cáo.
Ban đầu hắn còn coi thường, cho rằng chỉ là mấy "tay mơ công sở" yếu đuối, lúc này thì hắn đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ. Tên kia thế mà thật sự dám nổ súng! Hơn nữa động tác còn nhanh hơn cả đám liều mạng như bọn chúng.
Dưới lớp mặt nạ, nét mặt hắn biến từ hoang mang sang hoảng loạn, rồi trợn trắng mắt ngất lịm xuống đất.
Cố Trầm Chu tiến lại gần, nâng tay dùng báng súng đánh ngất tên kia.
1551 vội vàng lật lại dữ liệu trong hệ thống, trong cái đầu nhỏ của cậu tràn ngập nghi hoặc.
Trong tài liệu Chủ Thần đưa đâu có nhắc gì đến việc chỉ số chiến đấu của nam chính lại cao thế này chứ!?Chỉ mới trong chốc lát mà hắn đã một mình giải quyết gọn 2 tên bắt cóc chuyên nghiệp.
Cố Trầm Chu bắt đầu lục soát trên người bọn bắt cóc, thu gom hết súng ống vũ khí.
1551 nhắc nhở ký chủ: [Tên bắt cóc nằm bên trái có một con dao nhỏ, ký chủ có thể dùng nó để cắt dây.]
Thấy nam chính không có ý định giúp đỡ, Tô Hòa đành phải chịu đựng cơn đau nơi cổ tay, tự mình mò lấy con dao nhỏ rồi cẩn thận mài dây để cắt đứt.
Cậu ta còn cố tình để cả quá trình ấy phơi bày ra trước mắt nam chính, cố ý phát ra vài tiếng rên khe khẽ, gương mặt hiện lên nét kiên cường chịu đựng, một giọt mồ hôi nhỏ lăn xuống đọng lại nơi chóp mũi.
Vẻ ngoài vô vị và tâm hồn giả tạo, đúng là một kẻ giả dối đến cực điểm. Cố Trầm Chu dửng dưng thu hết cảnh ấy vào mắt, trong lòng không gợn nổi một chút cảm xúc.
Lúc này, giọng nói trong trẻo của hệ thống lại vang lên khiến hắn vô thức khựng lại một thoáng.
Nhưng 1551 không chú ý đến chi tiết ấy, lúc này toàn bộ sự chú ý của anh đều đặt vào những lời mà ký chủ vừa nói, cậu hơi ngập ngừng dò hỏi: [Ký chủ, cậu định chắn đạn thay nam chính để giành được sự tin tưởng rồi tiến hành công lược phải không?]
Vị ký chủ đầu tiên mà cậu từng dẫn dắt cũng dùng chiêu đó. Chắn một mũi tên cho nam chính là hoàng đế giữa yến tiệc, nhờ vậy mà giành được ngôi vị hoàng hậu trong hậu cung.
Ngoài lý do đó ra, cậu thật sự không tài nào hiểu nổi vì sao ký chủ lại muốn đẩy nam chính vào một tình huống nguy hiểm đến vậy.