Không rõ là do tác dụng của thuốc mê đã hết hay do giọng nói của 1551 đánh thức, Tô Hòa cuối cùng cũng tỉnh lại từ cơn hôn mê.

Việc đầu tiên cậu ta làm không phải mở mắt, mà là lên tiếng trong đầu: [1551, báo cáo tình hình của nam chính ngay.]

Thì ra hệ thống này có số hiệu là 1551.

Ánh mắt Cố Trầm Chu lóe lên một tia lạnh lẽo.

1551 nghiêm túc quan sát nam chính, đôi tai máy móc hình mèo trên đầu khẽ động đậy, báo cáo lại:[Nam chính vừa tìm kiếm khắp xung quanh để xác định xem có cách nào trốn thoát không. Sau khi xác nhận không có lối thoát, hiện đang tập trung quan sát cửa xe.Có vẻ như đang ở khoang sau của một chiếc xe đã được cải tạo lại, hoàn toàn không thể nhìn thấy tình hình ở khoang lái.]

Cách duy nhất để thoát ra là chờ đến lúc bọn bắt cóc mở cửa.

[ Ký chủ, có tận 3 tên bắt cóc ]


Cậu có thể phán đoán rằng có ba tên bắt cóc, nhưng kỳ lạ là suốt dọc đường hầu như không nghe thấy bất kỳ cuộc trò chuyện nào giữa chúng.Có vẻ như là được thuê, chúng cực kỳ chuyên nghiệp, không để lộ dù chỉ là một chút dấu vết .Nếu đổi thành một nhóm tay mơ hơn, căn bản không thể nào bắt được nam chính.

Cố Trầm Chu vừa nghe thấy giọng nói của hệ thống trong đầu Tô Hòa, sát khí vốn đã lắng xuống đôi chút lại một lần nữa trỗi dậy.

Là do hắn quá lơ là.

Suốt hai năm không cảm nhận có kẻ xuyên việt nào xuất hiện, hắn liền buông lỏng cảnh giác. Sau đó xảy ra cớ sự như vầy. Quả nhiên, những kẻ ngoại lai này nhất định phải bị xử lý.

Sau khi nghe 1551 báo cáo, Tô Hòa mới giả vờ đau đớn rên ɾỉ một tiếng rồi từ từ tỉnh lại.

Vừa mở mắt, hốc mắt lập tức đỏ hoe, giọng nói run rẩy đầy hoảng loạn: "Đây… đây là đâu?"


Cố Trầm Chu không thèm để ý đến cậu ta.

Tô Hòa nhập vai vô cùng xuất sắc. Dù ánh sáng mờ tối khiến cậu ta không nhìn rõ, nhưng khí chất yếu ớt, mong manh vẫn được thể hiện hoàn hảo. Đôi mắt long lanh ngấn lệ, vẻ đáng thương khiến người ta không khỏi nảy sinh cảm giác thương xót.

"Tại… tại sao lại trói tôi?"

Cậu ta cắn nhẹ môi dưới, giọng điệu run rẩy: "Anh là ai? Anh cũng bị bắt cóc đến đây sao?"

Cậu ta giả vờ muốn đưa tay chạm vào "người đồng cảnh ngộ" bên cạnh, nhưng cổ tay bị trói chặt khiến hành động đó không thể thực hiện được.

1551 có thể nhìn thấy rõ làn da trắng nõn trên cổ tay ký chủ đã bị sợi dây thô ráp siết chặt đến mức đỏ bừng, thậm chí có dấu hiệu sưng tấy.

Xót xa cho ký chủ của mình, cậu sờ sờ túi tích phân chẳng còn lại bao nhiêu: [Ký chủ, để tôi mua thuốc cho cậu nhé? Tay cậu trông đau lắm.]


Cậu có thể mua dược phẩm và sử dụng trực tiếp, không để lại dấu vết, có thể chữa lành vết thương ngay lập tức. Trong bóng tối thế này, ngay cả nam chính cũng sẽ không phát hiện ra.

Nghe vậy, Tô Hòa lập tức nổi giận: [Không cần lo chuyện bao đồng! Tôi muốn giữ lại vết thương này, lát nữa ra ngoài còn cần nó để khiến nam chính đau lòng!]

1551 bị quát một tiếng, đôi tai mèo cụp xuống, người cũng co rụt lại: [Xin lỗi ký chủ…]

Tô Hòa cảm thấy màn diễn của mình đã rất hoàn mỹ, bèn hỏi với giọng đầy mong đợi: [Nam chính có đang nhìn tôi không?]

1551 liếc qua Cố Trầm Chu rồi thành thật đáp :[Không.]

Chính xác hơn là, từ lúc Tô Hòa tỉnh dậy, nam chính chưa từng liếc nhìn cậu ta dù chỉ một lần. Hắn vẫn giữ nguyên tư thế cảnh giác, ánh mắt không rời khỏi cánh cửa xe dù chỉ một chút.

Nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng thực tế từng thớ cơ trên cơ thể hắn đều căng chặt, sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.

1551 không hề nghi ngờ, chỉ cần có kẻ nào mở cánh cửa kia ra, Cố Trầm Châu sẽ lao lên như một con báo săn, bẻ gãy cổ tên đó ngay lập tức.
 

Thậm chí 1551 còn bắt đầu hoài nghi về trí nhớ của mình. Rõ ràng khi xem tư liệu hôm qua, thế giới này được ghi nhận là một thế giới hòa bình, mà thân phận nam chính chỉ đơn thuần là một vị tổng tài trẻ tuổi, sắp trở thành người giàu nhất trong giới kinh doanh.

Nhưng giờ đây, khí thế trên người hắn lại khiến người khác không rét mà run.

1551 thoáng lộ ra ánh mắt hâm mộ. Hy vọng có một ngày mình có thể mạnh mẽ như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play