Sau khi mẹ kế trẻ trung xinh đẹp kia "biến mất" một cách lặng lẽ, cha hắn cũng ra nước ngoài và không bao giờ quay lại nữa.

Mà những chuyện này hoàn toàn không được tiết lộ trong tư liệu gốc do Chủ Thần cung cấp, mà Tô Hòa cũng lười giải thích quá nhiều với 1551. Sau khi buông ra một tiếng cười nhạo đầy khinh thường, cậu ta lập tức chặn 1551, vội vàng đuổi theo nam chính.

Mục đích cậu ta muốn lên núi chính là để cùng nam chính trải qua một đêm giông bão, nếu Cố Trầm Chu đã chọn rời đi, vậy thì cậu ta cũng không còn lý do gì để ở lại.

Thấy ký chủ cuối cùng cũng không ầm ĩ gì nữa mà ngoan ngoãn đi theo, 1551 hoàn toàn yên tâm. Chỉ cần rời khỏi nơi này, vụ bắt cóc này coi như kết thúc, sẽ không ai bị thương. Sợ ký chủ đi lạc, 1551 hóa thân thành chiếc bản đồ mini, dẫn đường cho hai người họ.


Thỉnh thoảng cậu lại bị những loài động vật nhỏ trên con đường núi này thu hút, phát ra những tiếng trầm trồ đầy ngạc nhiên. 

Bị mắc kẹt trong không gian chật hẹp bấy lâu nay, 1551 cảm thấy tất cả những gì thuộc về thế giới bên ngoài đều vô cùng hấp dẫn.

Thế giới trước cậu từng trải qua là thời kỳ tận thế, nên việc bây giờ có thể thấy được nhiều sinh mệnh tươi sống như vậy, dù không thể chạm vào cũng đã khiến cậu cảm thấy mới mẻ.

Cậu thậm chí còn từng lén lút ước nguyện rằng, có một ngày, bản thân cũng có thể thực sự tiếp xúc với thế giới này, chứ không phải chỉ đứng trên góc nhìn của một hệ thống để quan sát.

Cũng chính vì lời ước nguyện đó mà sau này cậu bị rất nhiều hệ thống khác cười nhạo và bài xích.

Họ nói, bổn phận của hệ thống là thu thập năng lượng cho Chủ Thần, hỗ trợ người xuyên không. Họ vốn là những tồn tại được Chủ Thần tạo ra, làm sao có thể có cảm xúc của riêng mình.


Cậu là một hệ thống lỗi, một sản phẩm thất bại, do bị virus xâm nhập nên mới có những suy nghĩ ngây thơ và phi thực tế như vậy.

Từ đó về sau, cậu không còn dám nhắc đến nguyện vọng đó với bất kỳ ai.

Một con sóc lông mềm mượt bỗng chạy ngang qua, có lẽ bị khí thế bất phàm của “con thú hai chân” là Cố Trầm Chu làm cho hoảng sợ, nó ôm chặt lấy thân cây, không nhúc nhích, đôi mắt nhỏ đảo lia lịa, cảnh giác nhìn.

1551 vểnh tai mèo lên, phấn khích nói: [Ký chủ, có sóc kìa!]

Tô Hòa đang chặn hệ thống nên hoàn toàn không để ý đến, nhưng Cố Trầm Chu lại liếc mắt nhìn một cái. Chỉ một cái liếc ấy đã dọa cho sinh vật nhỏ kia sợ chết khiếp, nó thả luôn đồ ăn trong miệng, "vèo" một tiếng chạy mất tăm mất tích.

1551: [Biến mất rồi…]

Cố Trầm Chu: "……"

Không hiểu vì sao, hắn lại cảm thấy như mình vừa làm một việc rất tồi tệ.


1551 lại tiếp tục dẫn đường, ngay cả việc trên đường xuất hiện đá dễ trẹo chân cũng nhắc nhở, rất chu đáo và tỉ mỉ.

Tiếng líu lo nhắc nhở bên tai của hệ thống nhỏ khiến tâm trạng vốn ngập tràn sát khí của Cố Trầm Chu bất ngờ dịu đi vài phần. Hắn thậm chí còn bắt đầu để ý đến mọi thứ xung quanh theo lời nói của 1551.

Những bông hoa dại cỏ hoang vốn bình thường chẳng mấy ai để ý, dưới con mắt của hệ thống nhỏ này lại trở thành một phong cảnh hiếm có.

Rất đẹp sao? Trước giờ hắn chưa từng thấy như vậy.

Cố Trầm Chu vô tình cúi đầu liếc nhìn bông hoa dại bên vệ đường – đó là một đóa hoa tím nhỏ bé đang sống lay lắt giữa khe đá, ngẩng đầu đón gió.

Tâm trạng hắn vừa mới thả lỏng chưa được hai phút thì Tô Hòa đã như có radar cảm ứng mà lập tức bám lấy.

Tô Hòa sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để thể hiện bản thân trước mặt nam chính: "Bông hoa nhỏ này thật là kiên cường."

Cậu ta chờ đợi Cố Trầm Chu tiếp lời, hỏi vì sao lại là "kiên cường" mà không phải "xinh đẹp", trong lòng đã chuẩn bị sẵn lời giải thích hoàn hảo.

Thế nhưng người đàn ông chỉ cười lạnh một tiếng: "Vậy sao?"

Nói xong liền nhấc chân, giẫm thẳng lên.

Sắc mặt Tô Hòa cứng đờ trong thoáng chốc, nhưng cậu ta rất nhanh đã nặn ra một nụ cười không chút sơ hở. Cậu ta thầm mắng trong lòng: Đồ điên! Một tên điên không có quy tắc nào cả!

 Vừa mới nhìn hoa đó xong, chớp mắt sau đã giẫm nát luôn rồi.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play