Huống hồ, có mổ não ký chủ ra thì cũng chẳng tìm được thứ gì hữu dụng, việc đó chẳng đem lại chút lợi ích nào cho hắn cả.
Tự an ủi bản thân sau suy nghĩ ngốc nghếch của mình xong, hệ thống nhỏ 1551 mới từ từ đặt chiếc gối ôm xuống, tiếp tục nhìn về phía hai người họ.
Tô Hòa lên tiếng, trong giọng nói mang theo chút ấm ức như thể bị hiểu lầm oan: "Em học đại học chuyên ngành liên quan đến nghệ thuật, đề tài tốt nghiệp của em cần phải phỏng vấn được một nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn."
Cậu ta ngẩng đầu lên, phát hiện ánh mắt của nam chính dường như chẳng dừng lại trên người mình quá lâu, trong lòng không cam tâm, khẽ cắn môi rồi mới nói tiếp: "Cho nên tối qua em mới đến quán bar Golden để cố gắng bắt chuyện với anh, không ngờ vừa mới uống chút rượu lấy dũng khí thì đã mất ý thức."
Một đoạn lời nói đầy hợp lý, hoàn toàn phủi sạch mọi trách nhiệm khỏi bản thân. Tô Hòa cố ý cúi đầu, để lộ chiếc cổ trắng nõn và thon dài, phơi bày một tư thế yếu đuối không có chút phòng bị.
Cậu ta đã từng luyện qua trước gương rất nhiều lần, biết rõ góc độ nào của mình là đẹp nhất.
Nhưng ánh nhìn nóng bỏng mà cậu ta tưởng tượng lại chẳng hề xuất hiện, điều này khiến cậu ta hơi nghi hoặc.
1551 nhẹ nhàng nhắc nhở: [Ký chủ, nam chính đi rồi.]
[ Cái gì!? ]
Tô Hòa không dám tin, ngẩng đầu lên như phát điên, gào thét trong đầu: [Sao cậu không nói sớm hơn!]
1551 bị tiếng quát của ký chủ làm cho giật mình, không hiểu tại sao một ký chủ vừa nãy còn dịu dàng giờ lại đột nhiên nổi nóng, theo phản xạ liền xin lỗi: [Xin lỗi…]
Lời xin lỗi mang chút ngập ngừng mềm mại vang lên, khiến bước chân của Cố Trầm Chu khựng lại một nhịp.
Trước nay hắn chỉ từng nghe những hệ thống cao ngạo, luôn cấu kết với đám người xuyên việt, chưa bao giờ gặp phải một hệ thống ngốc đến mức bị bắt nạt mà vẫn chẳng biết giận là gì.
Ngốc đến đáng thương.
1551: [Ký chủ, nam chính sắp đi xa rồi…]
Tô Hòa rùng mình một cái, không còn tâm trí trách móc hệ thống nữa, vội vàng đuổi theo mấy bước: "Chờ đã! Chúng ta không thể quay lại đường cũ, một kế hoạch bắt cóc quy mô như thế, làm sao chỉ có ba người bọn họ được? Nói không chừng còn có người tiếp ứng đang phục kích phía sau."
"Muốn lên núi thì tự cậu đi đi." Giọng nói lạnh băng vang lên khiến Tô Hòa sững người tại chỗ.
Bao nhiêu tính toán phân tích của cậu ta lại chẳng thể ngờ được nam chính sẽ phản ứng như vậy. Một người cẩn trọng như hắn sao lại chọn cách rời đi thẳng thừng như thế?
1551 không hề biết rằng chính lời nhắc nhở có trách nhiệm của mình cho ký chủ đã vô tình giúp nam chính tránh được kế hoạch của ký chủ, lúc này cậu đang thầm thở phào nhẹ nhõm khi thấy hắn không định lên núi.
Phải biết rằng cơn mưa tối nay sẽ là trận mưa lớn nhất trong vài tháng trở lại đây, nếu ở lại trên núi thì chắc chắn nam chính sẽ rất thê thảm.
Ký chủ có rất nhiều điểm tích lũy có thể dùng để tránh nguy hiểm, nhưng nam chính thì sẽ phải chịu khổ rồi.
Cậu không muốn nhìn thấy người khác bị thương.
1551 lên tiếng đầy lo lắng: [Ký chủ, hay là chúng ta vẫn nên dùng cách thông thường để chinh phục nam chính đi.]
Tô Hòa bật cười khẩy: [Cách thông thường à?]
Xem ra hệ thống ngây thơ này vẫn chưa biết, đã có bao nhiêu người xuyên không bỏ mạng trong thế giới này rồi. Cố Trầm Chu tuyệt đối không phải là người có thể cảm hóa bằng tình yêu, hắn là một con quái vật đúng nghĩa.
Người đầu tiên cố gắng chinh phục Cố Trầm Chu đã tiến vào thế giới này khi hắn mới mười hai tuổi, trở thành mẹ kế của hắn.
Theo lý mà nói, khi đó hắn chỉ là một đứa trẻ mới mất mẹ, đang trong giai đoạn yếu đuối. Tuy có thể sẽ phản cảm với mẹ kế, nhưng chỉ cần vượt qua được rào cản tâm lý ban đầu thì một nam chính chưa trưởng thành lại là đối tượng dễ thao túng nhất, rất dễ nảy sinh sự lệ thuộc.
Nhưng bất kể người xuyên kia cố gắng thế nào, thứ cô ta nhận được từ Cố Trầm Châu chỉ là một câu: "Ghê tởm."
Hắn căn bản không có cảm xúc gì để cảm hóa. Đến ngay cả cha ruột cũng bị hắn gạt bỏ toàn bộ quyền lực trong công ty.