"Thủ trưởng!" Bạch Nhược vịn cửa, đứng ở cửa với vẻ mặt trắng bệch.
Nghe thấy tiếng động, mọi người quay đầu lại nhìn Bạch Nhược, sau đó bất giác lùi sang một bên.
“Bạch Nhược! Cô là bác sĩ quân y, vậy mà lúc tôi phát bệnh lại bỏ chạy. Cô có biết mình đã phạm tội gì không?”
Gương mặt Tôn Nghị Phong lạnh như băng, nếu không có Triệu Vân Sơ cứu chữa kịp thời, có lẽ ông ta đã thật sự thành một nắm đất vàng rồi.
Ông ta không sợ chết, chỉ là trong tay còn rất nhiều việc chưa hoàn thành. Đất nước cần xây dựng, quân đội cũng cần người quản lý. Ông ta còn muốn cống hiến toàn bộ thời gian cho quân đội, đóng góp nhiều hơn nữa cho công cuộc xây dựng đất nước.
Mắt Bạch Nhược ngấn lệ, nước mắt lưng tròng, trên mặt là biểu cảm đáng thương tội nghiệp vì cô ta hy vọng nhận được sự tha thứ của mọi người.
“Thủ trưởng, vừa rồi thật xin lỗi, tôi thật sự quá sợ hãi nên mới chạy ra ngoài gọi người, xin bác hãy tha thứ cho cháu lần này. Xin bác hãy nể mặt bác cả của cháu, cho cháu thêm một cơ hội.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play