Chương 2: Đêm chạy

Chiếc túi thơm tỏa ra mùi đàn hương dễ chịu, bên trong lại có hơn mười đồng bạc trắng, đếm sơ qua cũng thấy được hơn trăm lượng. Cả ngày hôm nay, đối với Phúc Đào Nhi mà nói, đúng là một kỳ ngộ hiếm có. Trong lòng nàng vừa kinh ngạc, vừa không hiểu nổi mình đã gặp được vị quý nhân nào.

Nàng cẩn thận cất chiếc túi bạc vào người, sau đó tay chân nhanh nhẹn giặt sạch chậu quần áo. Trong lòng âm thầm thề rằng nếu sau này có cơ hội, nhất định sẽ báo đáp ân nhân ấy.

Chỉ hai khắc sau, nàng đã quay về sân nhỏ, phơi quần áo xong thì trở lại phòng, lặng lẽ đợi tin.
Trời vừa tối, ngoài cửa vang lên tiếng gọi của Dung Hà Vãn. Cô gái xinh xắn nhanh nhẹn bước vào, kéo tay Phúc Đào Nhi ngồi xuống giường.

"Đào Đào, Minh lang tuy không giàu có, nhưng khi nghe chuyện của ngươi liền đưa ta 50 lượng bạc." 

Dung Hà Vãn xưa nay tính tình hoạt bát, lúc này lại nghiêm túc nói: "Hắn có thể giúp ngươi tìm một chỗ làm. Nếu ngươi đồng ý đi, còn có thể được thêm 50 lượng nữa."

Dung Hà Vãn năm ngoái vừa tròn tuổi cập kê, lớn hơn Đào Nhi hai tuổi. Chỉ tiếc vì cha nàng hơi kém cỏi, nên mãi vẫn chưa tìm được mối nhân duyên tốt.
Nhìn gương mặt trắng hồng xinh xắn đầy mong đợi của Dung tỷ tỷ, Phúc Đào Nhi cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ.

"Tiểu Vãn tỷ, công tử kia nói giọng phương Bắc. Nếu thật sự là người hắn giới thiệu, liệu có ở xa tỷ lắm không?" Dù thân thiết với Dung Hà Vãn, Phúc Đào Nhi vẫn thầm cảm kích vì nàng đã vì mình mà đứng ra giúp đỡ. Nàng đã hạ quyết tâm sẽ không ở lại ngôi nhà này nữa.

"Nha đầu ngốc, dĩ nhiên là gần rồi. Hắn sẽ tìm một nhà trong cùng gia tộc" Dung Hà Vãn cười, nhéo má nàng. 

"Ta muốn giữ ngươi bên cạnh làm bạn, sang năm sẽ giúp ngươi tìm mối tốt. Chỉ là nhà họ hơi xa, tính tình cũng hơi..."

Lời chưa dứt thì cửa phòng bỗng bị đẩy mạnh. Phúc đại nương tay chống gậy, mặt nặng nề bước vào.

Bà lão không nhịn được, đưa tay áo lau nước mắt. Phúc Đào Nhi trong lòng cũng xót xa, vừa an ủi được mấy câu thì huynh trưởng và chị dâu cũng nối đuôi bước vào.

Lương thị lạnh nhạt buông vài câu móc mỉa, rồi lại nói bóng gió, ám chỉ Dung Hà Vãn không có giáo dưỡng.

Dung Hà Vãn chỉ im lặng nhìn họ, chẳng buồn tranh cãi, an nhiên ngồi sang một bên.

"Tiểu Vãn tỷ chỉ đến đưa tiền cho nương thôi, nàng thật lòng lo lắng..." Phúc Đào Nhi nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng chưa nói hết, Phúc Hồng Chính người anh cả vốn ít lời  đã nghiêm giọng:

"Đào Nhi, chuyện này ngươi phải nghe lời nương. Đừng trách đại ca nói thẳng, với tướng mạo của ngươi, muốn tìm được chốn tốt không dễ đâu."

"Hài tử à, ai bảo cha ngươi mất sớm..." Bà lão chưa nói hết đã bật khóc, trong lòng đã chắc mẩm rằng dưỡng nữ sẽ không phản đối. Nước mắt ấy không rõ thật hay giả.

Ngoài dự đoán, Phúc Đào Nhi không còn an ủi nữa. Nàng chỉ tròn mắt nhìn từng người trong nhà, yên lặng đánh giá nét mặt của họ.

Cuối cùng, nàng khẽ nói: “A nương...”
“Đào Nhi! Ngươi  định làm gì vậy? Ta nói cho ngươi biết, chuyện bên Kiều gia ta đã đồng ý rồi. Ngươi không có quyền quyết định.” Phúc Hồng Chính lớn tiếng quát khi thấy muội muội quỳ gối trước mặt mọi người.

Lương thị vội hùa theo: "Ta nói muội tử à, Kiều gia giờ có thể sang Bắc Địa mở hiệu đổi bạc, muốn đưa con vào cửa làm tiểu thiếp. Sau này tuy có khổ một chút, nhưng cũng là mệnh tiểu thư đó nha."

"Hôn sự này không thể từ chối!" Bà lão thấy Phúc Đào Nhi đã quyết ý, vội vàng khẳng định chắc nịch.

"A nương, con không gả." Một câu nói nhẹ nhàng, nhưng khiến cả nhà chấn động. Còn chưa ai kịp phản ứng, Phúc Đào Nhi đã lấy từ trong người ra chiếc túi đen, đổ toàn bộ bạc lên giường.

"A nương, Tiểu Vãn tỷ đã tìm việc cho con. Tối nay con sẽ đi."

Hơn trăm lượng bạc hiện ra trước mắt khiến mọi người hoa cả mắt. Phúc Đào Nhi trịnh trọng dập đầu lạy nương, sau đó cầm túi vải thu dọn quần áo.

Nàng chẳng có gì nhiều, chỉ vài bộ áo rách trị giá chưa đến ba lượng. Lương thị còn chưa kịp đếm hết bạc, thì Phúc Đào Nhi đã khoác túi rách lên vai.

Bà lão nghẹn lời, không biết nên nói gì. Phúc Hồng Chính thì chắn ngay cửa, không cho hai người rời đi. Dung Hà Vãn bực tức đẩy hắn một cái, nhưng vô ích.

Phúc Đào Nhi không nhìn đến người hắn, chỉ quay lại cúi đầu với Phúc đại nương: “Đào Nhi đi làm công, mỗi tháng sẽ gửi tiền đều đặn về. Dù có khổ cực, cũng tuyệt đối không để A nương thiếu tiền thuốc.”

Khuôn mặt già nua dưới ánh đèn lập lòe, cuối cùng bà lão cũng đè tay Lương thị lại, ra hiệu cho con trai: “Lấy trên lò vài cái bánh cho muội con mang đi. Hài tử à, nếu sau này ở ngoài không chịu được nữa, vẫn có thể quay về…”

Bóng đêm thâm trầm, xa gần chỉ lác đác vài ngọn đèn đuốc của nhân gia. Phúc Đào Nhi khoác chiếc áo thủng vai, tay cầm bánh nướng lạnh lẽo, nắm chặt tay Dung Hà Vãn, bước vào con hẻm nhỏ xanh thẫm dưới ánh trăng đen nhánh.  Dù con đường phía trước khó đoán, nhưng ít ra, còn hơn là ở lại nơi đã chôn vùi máu thịt nàng.

Ba ngày trôi qua, trên chiếc xe ngựa thanh lịch, Phúc Đào Nhi có chút khẩn trương, siết chặt chiếc hầu bao đen. Nàng vén rèm nhìn ra ngoài, thấy Dung Hà Vãn đang cùng Sở Sơn trò chuyện, gương mặt nhỏ nhắn phấn trắng lúc cười duyên dáng, lúc ngượng ngùng hé môi. Ánh mắt tiểu nữ ấy sáng rực niềm vui hân hoan, khiến nàng cũng không khỏi xao động trong lòng.

Hai người ấy thật sự là trời đất đã định, tạo nên một đôi bích nhân hoàn mỹ. Phúc Đào Nhi âm thầm mừng thay cho nàng, lại nhìn kỹ bóng liễu bay phất phơ bên cạnh vị nam tử đoan chính cao lớn, thật là quân tử như ngọc, người như vậy có thể gửi gắm cả đời.

Hai người không nói gì thêm, Dung Hà Vãn bĩu môi, hơi giận nói: "Minh lang đã biết Kiều Lập, nói xong rồi, hắn sẽ không dây dưa tới nhà ngươi."

 Nàng bước tới, nhìn thấy chiếc hầu bao trong tay Phúc Đào Nhi, mặt liền nở nụ cười trêu chọc: "Nhìn xem Đào Đào nhà ta, vẫn ngốc nghếch như xưa, lo lắng chiếc hầu bao này, lúc ấy sao không dám đi đuổi theo?"

Lời nói vừa dứt, nàng liền hơi hối hận, muốn đổi giọng, thì bên cạnh tiểu muội béo tròn lên tiếng: 

"Tỷ tỷ với quý nhân kia đều là ân nhân của ta."

Lời tuy ngắn, nhưng đôi mắt nhỏ kia sáng ngời chân tình, lại khiến Dung Hà Vãn cảm thấy hơi nóng mặt.

Nàng vội ho một tiếng, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Ngươi đợi đến khi nào thì báo đáp ta?!" Dừng một lát, nàng kéo lấy tay Phúc Đào Nhi, ranh mãnh nói: "Đáng tiếc tỷ tỷ không phải nam tử, bằng không, đã làm cho ngươi lấy thân báo đáp rồi."

Phúc Đào Nhi không chịu được trò đùa của nàng, bật cười, đúng lúc bên ngoài vang lên tiếng tranh cãi ồn ào:

“Thương nhân mạt lưu, đại ca đừng suốt ngày giáo huấn ta! Cha gọi ta ra ngoài tăng kiến thức, bản công tử dẫn người đi đường thủy qua Giang Đô trở về, tất nhiên đến sớm hơn các ngươi.”

“Ngũ đệ, ngươi sao ngang bướng vậy? Ai!... Song Thụy, mau đuổi theo chủ tử ngươi!”

Sở Sơn Tầm mới mười ba tuổi, vóc người còn chưa phát triển đầy đủ, nhưng đã nhảy phắt lên lưng ngựa, hất bụi đất bay vào mặt huynh trưởng áo bào đứng bên cạnh.

Sở Sơn Minh thở dài, nhắm mắt nhìn con ngươi sắc lạnh của hắn, chầm chậm bước đi, bóng lưng khuất dần.

Chuyến hành trình ngày đi đêm nghỉ, gian nan vất vả khiến người mệt mỏi. Dung Hà Vãn lấy ra cửu liên vòng cùng xúc xắc kỳ, cùng Phúc Đào Nhi giết thời gian. Thỉnh thoảng kéo sợi bông, đôi bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng hất lên rồi buộc lại, khiến hai đứa bé cười đùa vui vẻ mãi không thôi.

Hơn tháng sau, xe ngựa cuối cùng cũng ung dung tiến vào tòa thành nguy nga tráng lệ.

Xe đầu dừng tại một sân nhỏ phía nam thành, trong sân có một vú già hiền lành dẫn theo hai tiểu nha hoàn. Thấy Dung Hà Vãn, họ lập tức cung kính hạ thấp người, lễ phép chào: “Dung cô nương mạnh khỏe.”

Sở Sơn Minh chỉ giải thích qua, không cho ai mạn phép với nàng, tạm lưu lại đây làm nhà mẹ đẻ, đợi ngày chính thức tam môi lục sính thành hôn rồi mới dẫn nàng về phủ.

Ngắm nhìn sân nhỏ thanh tĩnh, cùng vú già hiền hậu, Phúc Đào Nhi cảm thấy trong lòng có cơn sóng lạ không nói nên lời. Nhìn Dung tỷ tỷ, trong mắt đầy hình bóng tình lang, nàng cũng đành gượng cười mà nói lời từ biệt: “Tiểu Vãn tỷ tỷ, đợi ta ổn định xong sẽ lại đến thăm tỷ.”

Dung Hà Vãn nhớ ra điều gì, giữ chặt tay nàng, thì thầm vào tai nàng: “Đào Đào, nữ nhi gia gầy chút mới đẹp. Nếu cảm thấy cuộc sống ở đây quá khó khăn,cứ đến chỗ ta, còn số bạc đó ta không cần ngươi trả lại. Tương lai, ta nhất định sẽ thay ngươi tìm một nơi thể diện để gả.”

Lời nói ấy vừa ra khỏi miệng, đồng thời cũng giống như dưỡng nương ở bên thầm thì. Nhưng một bên thật lòng, một bên hư ảo, trong lòng Phúc Đào Nhi vì câu “cứ đến chỗ ta” khiến nàng suýt rơi lệ.

Sau đó Phúc Đào Nhi theo Kỷ chưởng quỹ vòng vào cửa hông phía bắc Sở phủ. Trên đường đi, nàng lật đi lật lại chiếc hầu bao màu đen, cố gắng xóa mờ trong đầu hình bóng của người nam tử kia.

Đó là tình lang của tỷ tỷ nàng, dù chỉ là ý nghĩ thoáng qua thôi đã khiến nàng không thể chịu nổi.
Bước theo chưởng sự, lúc bốn bên vắng lặng, nàng vội vàng bỏ 2 đồng bạc vào đôi giày đen, rồi đưa qua cho Kỳ chưởng quỹ.

Kỷ chưởng quỹ nhìn nàng, thầm cười nhạt. Hắn biết lão gia tử đi Nam về Bắc, bạc trong tay không dưới trăm vạn, biết rõ dụng ý của nha đầu này, chỉ cảm kích nàng có hiếu tâm, không tính toán từng đồng bạc nhỏ.

Quản sự thôn trang đại nương nghe nàng trình bày nhu cầu cấp bách, liền ký kết năm năm thân khế, cho nàng trước ba mươi lượng bạc.

Từ đó trong vòng năm năm, Phúc Đào Nhi trở thành người làm của Sở phủ, mọi chuyện sinh tử, nghỉ ngơi, kết hôn đều cần phép chủ tử, nếu không sẽ bị xem như đào nô, nhẹ thì bị hỏi tội, nặng thì lưu đày.

Bên cạnh còn ghi chép rõ quê quán, tuổi tác, ngày tháng năm sinh. Được biết đây là đại công tử tự tay đưa về, nhìn sắc mặt nha đầu này, trong lòng lén nhủ, nha đầu này coi như có phúc phần.

Ngay khi nàng mở miệng, bên ngoài bỗng có tiếng đông người ồn ào, một lão phụ nhân mặt trắng quý khí, đeo chuỗi ngọc Bát Bảo bước vào, như chúng tinh phủng nguyệt.

Phúc Đào Nhi chỉ liếc qua, cúi người hành lễ cùng chưởng sự đại nương.

“Đứng lên đi, lão thái thái đến đây chọn nha hoàn.” Quế Tham gia hướng mọi người lên tiếng, nét mặt có phần cẩn trọng.

Lão thái thái Phong thị vốn mặt mày từ thiện, hôm nay lại nghiêm nghị uy nghiêm đến tận cùng.

Hoá ra hai ngày trước, Ngũ công tử Sở Sơn Tầm trở về, Hắn cùng nhóm nha hoàn trong nội viện vui đùa thân mật, bị lão thái thái phát hiện. Thấy tiểu tôn nhi có kỳ vọng cao, lại nghe bọn nha hoàn đê tiện đàm tiếu, lão thái thái tức giận đến mức nổi trận lôi đình.

Bà gọi Quế Tham gia ra lệnh phạt với các nha hoàn, để tiểu tôn nhi đứng nghe huấn trong phòng suốt nửa canh giờ.

Sở gia đời này chỉ có ba nam đinh, thứ trưởng tử Sở Sơn Minh chọn con đường làm ăn buôn bắn, quản lý hiệu đổi tiền, làm ăn phát đạt, trong nhà giàu có không ngừng. Trưởng tử Sở Sơn Tranh lại là kẻ không nên thân, học hành kém cỏi, lại nuôi nhiều hồ bằng cẩu hữu.

Sĩ tộc nhân gia, nhất định phải có đệ tử bước chân vào khoa cử, làm quan nơi triều đình, mới có thể truyền tiếp vinh quang đời trước.

Sở Sơn Tầm từ nhỏ đã là kẻ gặp qua là khó quên, lại mang theo linh khí trời phú trong việc đọc sách, viết văn.

Vì vậy, khi mẫu thân hắn mất sớm, Phong thị liền đem hắn vào nuôi trong chính nội viện của mình để dậy dỗ cũng chính là viện Tài Trí mà năm ngoái vừa tròn mười hai tuổi đã được dọn vào ở.

Sở Sơn Tầm chưa từng thấy tổ mẫu nghiêm nghị đến vậy. Tuy trong lòng vẫn có phần đau lòng cho mấy nha hoàn bị đánh, nhưng cũng cảm thấy lời tổ mẫu nói quả thực có lý.

Cuối cùng, lão thái thái Phong thị nói ra một câu:
“Ngươi cũng đã lớn, cũng nên có một người hầu hạ trong phòng. Ngày mai để Quế tẩu tử đưa tới cho ngươi.”

Sở Sơn Tầm sững sờ, nhưng cũng là tâm tính thiếu niên, biết tổ mẫu có ý muốn chọn thông phòng cho mình, trong lòng không khỏi có vài phần mong đợi.

Quản sự là Trang đại tẩu tử thấy ánh mắt Quế Tham gia có vẻ không đúng, liền vội vàng ra hiệu cho Phúc Đào Nhi đứng lùi về phía sau một chút, tránh chạm vào mắt chủ tử.

Không ngờ, Phong thị lại liếc qua danh thiếp ghi ngày sinh tháng đẻ đặt trên bàn. Đây chẳng phải là danh thiếp mà vị đại sư ở Hóa Chùa từng nói sẽ “vượng Tầm ca nhi chí dương bát tự” hay sao!

“Nha đầu này, Phúc Đào Nhi, quê quán Sông Âm, mười lăm tuổi...”

Lão thái thái bất giác đọc nội dung danh thiếp thành lời, nâng đôi mắt già nua nhưng thâm sâu nhìn về phía quản sự thôn trang.

“Nha đầu này hiện ở đâu? Dẫn đến cho ta xem một chút.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play