Thừa An ở Hàm An Cung chơi suốt cả ngày, mãi đến buổi chiều mới rời đi, lúc về còn mang theo chiếc cốc hút kia.
Càn Thanh cung.
Khang Hi thấy bé về thì về, trong lòng còn ôm chiếc cốc, không khỏi gọi người đến trước mặt muốn xem chiếc cốc của bé. "Ca ca cho An An đó." Thừa An nói cho ngài biết. Khang Hi nghĩ đến việc bé mang về chiếc nhẫn ban chỉ ngọc từ chỗ Dận Thì, lại mang về chiếc cốc này từ chỗ Dận Nhưng, cảm thấy bé đúng là không bao giờ về tay không.
"A Mã uống." Thừa An nhận lại chiếc cốc hút của mình từ tay ngài rồi nói. Khang Hi hiểu bé biết bao, vừa nhìn liền biết bé căn bản không phải thật sự khát, mà là muốn uống nước để chơi. Nhưng để tránh bé làm ầm lên, vẫn cho người lấy bình nước tới rót cho bé một ít nước. Sau khi cốc có nước, Thừa An lập tức cúi đầu hút, uống xong vẻ mặt tràn đầy nụ cười, như thể thứ bé uống không phải nước mà là mật vậy. "A Mã uống." Bé có lẽ thật sự rất thích chiếc cốc này, uống hai ngụm nước xong liền giơ cốc lên muốn chia sẻ với Khang Hi. Khang Hi không khát, cũng không hứng thú với chiếc cốc trong tay bé, thấy bé cứ nhất định đưa đến bên miệng mình mới giả vờ hút một ngụm, sau đó đẩy cốc về.
Tiếp đó ngài còn có việc, cũng không rảnh trông Thừa An, liền mặc bé tự chơi ở thiên điện (điện phụ). Cậu nhóc vốn thích nghịch nước, lại thêm chiếc cốc như vậy nữa thì càng không xong. Khang Hi không ở thì cũng không ai quản nổi bé, chỉ đành mặc bé ôm cốc nước lúc thì uống lúc thì chơi, nhiều nhất là chú ý đừng để bé làm đổ nước lên người. Cậu nhóc cũng thật biết chơi, ban đầu còn là uống, đợi uống không nổi nữa lại thổi bong bóng vào trong nước, theo bong bóng nổi lên trong cốc nước, thoáng nhìn qua còn tưởng con cá nhỏ dưới đáy cốc sống lại đang phun bong bóng. Bé chơi rất vui vẻ, trong điện toàn là tiếng cười trong trẻo của bé. Nghe tiếng cười của bé, tâm trạng của người hầu hạ trong điện cũng tốt lên không ít.
Hôm nay Thừa An hiếm khi không ngủ lại bên chỗ Dận Nhưng, vừa rồi đều là bị Dận Nhưng khuyên mãi mới dỗ được về, lúc này chơi một lúc liền bắt đầu buồn ngủ. Trẻ con chính là có bản lĩnh này, giây trước còn đang chơi vô cùng vui vẻ, giây sau đã có thể trực tiếp ngủ thiếp đi. Cũng may người hầu hạ bên cạnh bé không ít, lúc này mới phát hiện ra ngay khi đầu bé gật gà gật gù, cẩn thận lấy chiếc cốc trong lòng bé ra, rồi nhẹ nhàng đỡ bé nằm xuống. Giấc ngủ này của bé trực tiếp bỏ qua cả bữa tối, đợi đến lúc tỉnh lại bên ngoài trời đã tối đen.
Khang Hi đã xử lý xong chính sự, đang luyện chữ sau bàn án, biết bé tỉnh lại, liền lập tức phân phó người đi lấy bữa tối của bé tới. "A Mã." Cậu nhóc vừa tỉnh lại có chút thích làm nũng, nhìn thấy Khang Hi liền lập tức giơ tay muốn ngài ôm một cái. Khang Hi ngồi xuống bên sập, kéo người vào lòng, vỗ về lưng bé đợi bé từ từ tỉnh táo lại, rồi ra hiệu cho người mang bữa tối qua. Ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, cậu nhóc không khỏi ngẩng đầu lên, ngay sau đó vô cùng ngoan ngoãn dựa vào lòng ngài ăn. Mỗi lúc thế này, trong lòng Khang Hi đều có cảm giác thỏa mãn khó tả, có lẽ là cảm giác có một đứa con trai như vậy thật tốt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play