Bắt Ngao Bái, bình định Tam Phiên, ba lần chinh phạt Cát Nhĩ Đan… Thuở thiếu thời, Khang Hi khí phách ngút trời biết bao!
Thế nhưng từ sau hai lần phế truất Thái tử, sức khỏe Khang Hi ngày một sa sút. Trên mái đầu vốn được chăm sóc vô cùng kỹ lưỡng đã điểm vài sợi tóc bạc, đối với chính vụ phức tạp cũng bắt đầu cảm thấy lực bất tòng tâm.
Càn Thanh cung.
Sau long án, vị đế vương mặc long bào đang mở một quyển tấu chương trước mặt, nhưng lại lấy tay chống trán, hồi lâu không nhúc nhích.
Lương Cửu Công cẩn thận quan sát, thấy Hoàng thượng dường như đã ngủ thiếp đi. Nghĩ đến mấy đêm nay ngài ngủ không ngon giấc, hắn do dự giây lát rồi vẫn xoay người lấy áo choàng, định bụng khoác lên cho ngài nghỉ ngơi một lát.
Tuy nhiên, hắn vừa đến bên cạnh còn chưa kịp khoác thêm áo choàng, vị đế vương có phần gầy gò đã tỉnh giấc. Ngài buông tay đang chống trán xuống, đôi mắt xưa kia sắc bén giờ đây lại có chút thất thần.
"Vạn tuế gia?" Lương Cửu Công nhận ra, nhẹ giọng gọi một tiếng, tựa như sợ làm ngài giật mình.
Khang Hi không đáp lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào khoảng không phía trước.
Ngài vừa mơ một giấc mơ, trong mơ quay lại cảnh tượng năm ngoái, khi Văn Uyên Các Đại học sĩ Lý Quang Địa về hưu vào cung từ biệt ngài. Bóng dáng mái tóc hoa râm, bước chân lảo đảo tiến về phía mình vẫn rõ ràng như mới hôm qua.
Tỉnh giấc mộng, nghĩ đến vị lão thần đã ở bên mình lâu nhất này cáo lão về quê cũng đã gần một năm, trong lòng Khang Hi dâng lên vài phần phiền muộn.
Chẳng phải ngài luyến tiếc Lý Quang Địa nhiều đến thế, chỉ là từ Lý Quang Địa lại nghĩ đến những người thân cận bên mình bao năm qua lần lượt rời đi, các lão thần trong triều cũng người còn người mất, cảm giác cô độc của bậc đế vương càng thêm mãnh liệt.
Có lẽ khi tuổi tác cao hơn, người ta càng không chịu nổi cảnh sinh ly tử biệt. Vị đế vương cả đời mạnh mẽ cũng bắt đầu trở nên dễ đa sầu đa cảm. Ví như lúc này, vừa thoát khỏi giấc mơ, ngài ngẩng đầu nhìn thấy bức tranh chữ treo trên tường cách đó không xa. Đó là một bài từ của Nạp Lan Dung Nhược. Ánh mắt Khang Hi dừng lại ở câu "Ai khuyên giữ người ở lại, than nhân sinh mấy độ ly hợp, thoáng chốc đã tuổi xế chiều" (Nguyên văn: 谁复留君住,叹人生几番离合,便成迟暮), trong lòng không khỏi nghĩ đến vị tài tử chết yểu này.
Vốn đã đang thương cảm, vị đế vương nhất thời lại không kìm được mà thở dài một tiếng. Khi người ta bắt đầu thường xuyên hồi tưởng quá khứ, ấy là minh chứng cho việc đã thực sự già đi. Ngài nhìn bức tranh chữ, trong đầu bất giác hiện lên cảnh tượng Nạp Lan Dung Nhược làm thị vệ bên cạnh mình…
Nạp Lan Dung Nhược là người vô cùng tài hoa, Khang Hi và hắn vừa là vua tôi, cũng là bạn bè. Nghĩ đến thoáng chốc hắn đã mất hơn hai mươi năm, Khang Hi càng thêm cảm thấy thời gian thấm thoắt thoi đưa.
Lương Cửu Công thấy chủ tử nhà mình tâm trạng không tốt, nhớ tới chuyện vui mà tiểu thái giám vừa đến bẩm báo, bèn mở miệng nói: "Vạn tuế gia, vừa rồi Ninh Thọ Cung truyền tin đến, nói là Trần thứ phi sắp sinh rồi ạ." Sinh con vốn là chuyện vui, đặc biệt là Khang Hi tám tuổi đăng cơ, đến nay đã 55 năm, ở tuổi này vẫn có thể có con.
Không thể không nói, tin tức này ít nhiều đã xua tan nỗi buồn trong lòng ngài, thậm chí còn khiến ngài có ảo giác mình vẫn chưa già. Đương nhiên, ở tuổi này mà vẫn có thể có con, đối với nam nhân mà nói cũng quả thực là chuyện đáng tự hào. "Cùng trẫm đi xem sao." Khang Hi lúc này cũng không thiếu con trai, hơn nữa đã từng bị mấy vị hoàng tử lớn tuổi làm tổn thương sâu sắc. Nhưng đứa trẻ đến vào lúc này, ý nghĩa cuối cùng cũng khác biệt. Thế nên khi nghe tin này, ngài đã tự mình đến Ninh Thọ Cung một chuyến.
Ninh Thọ Cung. Trần thứ phi đã chuyển dạ được một lúc, mấy vị nương nương chủ vị trong cung đã sớm túc trực ở đây. "Oa…" Khi Khang Hi đến Ninh Thọ Cung, vừa đúng lúc nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
Tiếng khóc to vang dội, đại biểu cho sinh mệnh lực mạnh mẽ này khiến ngài lộ ra vẻ mặt vui mừng. Thấy ngài gần đây hiếm khi vui vẻ như vậy, Lương Cửu Công vội vàng nở nụ cười, nói một tràng những lời chúc tốt lành. "Thưởng!" Khang Hi giơ tay nói.
Vinh phi, Đức phi, Nghi phi đám người bây giờ cháu nội đều đã có, tự nhiên sẽ không để tâm đến sự ra đời của một vị a ca như vậy, cũng đều tiến lên chúc mừng Khang Hi. Cùng lúc đó, người hầu trong phòng đã biết tin Hoàng thượng giá lâm, vội vàng bế vị a ca vừa được tắm rửa sạch sẽ ra ngoài. Tiểu a ca mới sinh tuy có thể mở mắt, nhưng thị giác vẫn còn mơ hồ. Điều này khiến bé rồng vốn tưởng rằng "phá vỏ" xong là có thể thấy rõ toàn bộ thế giới có chút bối rối, bèn há miệng khóc ré lên. Ma ma bế bé khẽ dỗ dành hai câu, rồi bế bé đến trước mặt Khang Hi: "Chúc mừng Hoàng thượng, là một tiểu a ca khỏe mạnh ạ." Bé rồng vốn đang luống cuống vì cảm giác sau khi phá vỏ không giống như mình tưởng tượng, lại bị quấn chặt trong tã lót nên càng vừa khóc vừa giãy giụa.
Sức bé rất khỏe, ma ma bế gần như không xuể, sắc mặt lập tức hơi tái đi. Tiếng khóc vang dội là chuyện tốt, nhưng cũng không nên khóc mãi như vậy. Khang Hi nhìn vị a ca thứ 24 của mình, bỗng nhiên nổi lên tình thương của người cha: "Đây là làm sao vậy? Còn không mau dỗ dành!"
Trước kia các a ca ra đời Khang Hi cũng thấy không ít, nhưng chưa có ai giống như a ca 24 này, vừa sinh ra đã trắng trẻo non nớt, nhìn đã khiến người ta yêu thích. Ma ma nghe Hoàng thượng nói, vội cúi đầu dỗ dành, nhưng không biết vì sao vị a ca trong lòng lại càng làm ầm lên, thậm chí đã giãy được cả hai bàn tay nhỏ ra ngoài. Khang Hi nghe tiểu a ca vẫn còn khóc, đang định truyền thái y đến thì phát hiện hình như bé đang giơ tay về phía mình.
Người Mãn có tục "ôm cháu không ôm con", vì vậy ngài cũng không lập tức đón lấy. Nhưng giây tiếp theo, ngài liền bắt gặp đôi mắt đang mở to của tiểu a ca. Đôi mắt của tiểu a ca giống hệt Khang Hi, con ngươi đen láy như đá vỏ chai phủ một lớp sương mờ nhàn nhạt, dù vậy cũng không che giấu được sự trong veo nơi đáy mắt.
Không phải đứa trẻ nào sinh ra cũng có thể mở mắt ngay. Khang Hi đối diện với ánh mắt nhìn qua của bé, trong lòng không hiểu sao mềm nhũn, bất giác đưa tay ôm lấy bé vào lòng. Thể chất của bé rồng tốt hơn nhiều so với trẻ sơ sinh bình thường, nhưng dù sao cũng mới sinh ra, thị giác còn hơi mông lung, tầm nhìn cũng rất hạn hẹp. Bé vốn bị khí tức trên người Khang Hi hấp dẫn, giờ được ôm vào lòng, lập tức lại chú ý đến long bào sáng rực ánh vàng.
Đôi mắt đen láy dán chặt vào đó, đồng thời đưa tay níu lấy màu sắc đẹp đẽ kia. Lương Cửu Công thấy Vạn tuế gia lại tự mình bế tiểu a ca, trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt lại không hề biểu lộ, ngược lại còn xu nịnh nói: "Tiểu a ca vừa vào vòng tay Vạn tuế gia đã nín khóc, có thể thấy là rất thân thiết với ngài ạ." Vinh phi đám người không ngờ Khang Hi lại bế tiểu a ca, trên mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng đều có suy nghĩ riêng.
Khang Hi cũng không ngờ đứa nhỏ này vừa vào lòng mình đã ngừng khóc. Ngài cúi đầu nhìn bộ dạng nhỏ bé đang quấn quýt lấy mình, trong lòng nhất thời muôn vàn cảm xúc, động tác ôm bé không khỏi càng thêm cẩn thận, miệng lại nói: "Tiểu tử này hóa ra vừa rồi là khóc cho trẫm nghe đây mà." Lương Cửu Công thấy ngài tuy nói vậy nhưng trên mặt lại thoáng nét cười, tự nhiên biết tâm trạng ngài lúc này không tệ, bèn nói thêm vài câu khéo léo: "Tiểu a ca nhìn đã thấy khỏe mạnh, tướng mạo cũng thật sự là tốt..."
Lời này không hoàn toàn là nịnh nọt, hơn nữa hắn quả thực cảm thấy vị a ca 24 này lớn lên rất đẹp, đợi lớn thêm chút nữa, e rằng không thua kém Cửu a ca. Cửu a ca Dận Đường nổi tiếng là đẹp trai trong số các vị a ca, đẹp đến mức thậm chí có thể khen là xinh đẹp, dù rằng không ai dám khen những lời như vậy trước mặt hắn. Nghi phi nghe Lương Cửu Công khen tướng mạo tiểu a ca, theo bản năng nghĩ đến đứa con "đòi nợ" của mình, không khỏi ghé sát lại nhìn một cái, sau đó cũng không thể không thừa nhận tướng mạo tiểu a ca này sinh ra quả thực ưa nhìn.
Khang Hi gỡ bàn tay nhỏ đang nắm vạt áo mình ra, cảm thấy lực tay này quả thực không nhỏ, đúng là có tiềm chất làm Ba Đồ Lỗ (dũng sĩ Mãn Châu). Trời tháng năm không lạnh cũng không nóng, nhưng đứa trẻ trong lòng dù sao vẫn còn nhỏ. Khang Hi cưng chiều một lúc rồi ra hiệu cho ma ma đang chờ bên cạnh bế bé về phòng: "Chăm sóc tiểu a ca cho tốt..." Ngài dặn dò còn chưa xong, đã thấy có người định "cướp" mất bé rồng của mình. Bé vừa nắm chặt vạt áo màu vàng rực trước mặt, vừa khóc ré lên lần nữa.
Ma ma định đưa tay bế bé thấy a ca lại khóc, không khỏi dừng động tác. "Khóc cái gì, đợi trẫm rảnh rỗi sẽ đến thăm ngươi." Khang Hi thấy bé còn ăn vạ mình, hễ bị người khác bế đi là khóc, miệng thì quát một câu, nhưng trong lòng kỳ thực có chút thích thú. Con cái ngài không ít, nhưng nói về thân cận, miễn cưỡng chỉ có Phế Thái tử. Sở dĩ nói miễn cưỡng, là vì sự thân cận này vô cùng ngắn ngủi, chỉ tồn tại khi Phế Thái tử còn nhỏ.
Theo thời gian trôi đi, chút tình cảm cha con ấy sớm đã tiêu tan gần hết. Còn các a ca khác, cơ bản đều có cung kính, có kính sợ, nhưng lại thiếu sự gần gũi. Bé rồng nghe thấy giọng nói của ngài, trong miệng phát ra một âm tiết vô nghĩa: "A…" Bé cảm thấy khí tức trên người đối phương rất dễ chịu, cũng thích màu vàng rực rỡ trên người ngài, đồng thời còn cảm thấy vòng tay này rất thoải mái, rất an tâm, hoàn toàn không muốn rời đi.
Tiếp đó Khang Hi lại thử thêm vài lần, nhưng hoàn toàn không gỡ tay bé ra được. Hễ có người muốn bế là bé lại khóc, hơn nữa bàn tay nho nhỏ kia còn nắm chặt vạt áo ngài, làm thế nào cũng không kéo ra được. "Hoàng thượng thứ tội!" Ma ma thử mấy lần đều không thể bế tiểu a ca về, ngược lại còn để bé làm nhàu cả long bào của Hoàng thượng. Không dám đưa tay thêm nữa, bà trực tiếp quỳ xuống xin tha tội.
Chuyện này thực ra cũng không trách bà được. Tiểu a ca mới sinh bé tí tẹo, lại đang ở trong lòng Hoàng thượng, bà vốn không dám dùng sức, đối phương lại nắm chặt long bào, có thể bế đi mới là lạ. Khang Hi cũng không ngờ đứa con út này lại bám mình đến vậy. Nhưng nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của bé khi ở trong lòng mình, ngài lại không tức giận nổi, chỉ có chút bất đắc dĩ, đồng thời trong sự bất đắc dĩ lại có chút đắc ý không nói nên lời.
Nếu là những năm trước, ngài căn bản sẽ không tự mình ôm con trai, càng đừng nói có kiên nhẫn như vậy. Không thể không nói, tiểu a ca cũng là sinh đúng thời điểm. Lúc này Khang Hi đã không còn lạnh lùng cứng rắn như thời trẻ, thậm chí vì trải qua quá nhiều sinh ly tử biệt mà bắt đầu trở nên mềm lòng lạ thường. Ngay cả những tham quan ô lại từng khiến ngài căm ghét tột độ cũng được khoan dung hơn trong thời kỳ này, huống chi là đối với con trai mình.
Tiểu a ca tướng mạo vốn đã ưa nhìn. Khang Hi nhìn bé ngoan ngoãn nép trong lòng mình, tay nhỏ nắm chặt lấy long bào, bộ dáng như sợ bị tách khỏi mình, trái tim vốn đã không cứng rắn nổi lại càng thêm mềm đi vài phần. Bé còn nhỏ như vậy, chẳng qua chỉ là muốn gần gũi với Hoàng A Mã mình mà thôi, nào có gì sai? Thấy bé trước sau không muốn rời khỏi mình, lại không muốn bé khóc khản cả giọng, Khang Hi trong lòng đã có quyết định.
Lời tác giả: Vì yêu cầu tình tiết, truyện này có không ít nội dung không khớp với lịch sử, các bạn nhỏ đáng yêu cứ xem như một câu chuyện là được rồi, không cần khảo chứng quá nha, moah moah ~