"Đại ca, đệ ấy còn nhỏ, không thể ăn nhiều điểm tâm như vậy." Dận Tự nhìn hành động của đại ca nhà mình mà cảm thấy hơi đau đầu. Dận Thì nghe vậy lại chẳng để tâm mà xua tay: "Mới hai miếng điểm tâm thôi mà, có gì đâu." Dận Tự định nói hai miếng điểm tâm đối với họ thì không nhiều, nhưng đối với cậu nhóc mà nói thì thật sự không ít, phải biết rằng lượng quy định một ngày Hoàng A Mã cho bé cũng chỉ có ba miếng mà thôi. Nhưng lời của hắn còn chưa kịp nói ra, Dận Thì đã kéo hắn nói sang chuyện khác.
Có lẽ là bị nhốt lâu rồi, Dận Thì lúc này nói hơi nhiều, nghĩ đến cái gì cũng đều phải hỏi Dận Tự đôi câu. Đương nhiên, cũng không phải nói hắn ở trong phủ không có lấy một người nói chuyện, chỉ là hắn và những người cùng bị nhốt trong phủ chẳng có gì để nói mà thôi. Nói một hồi, Dận Thì liền nhớ tới Dận Nhưng, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi một câu: "Hắn không bị thả ra chứ?"
Dận Thì trong lòng hiểu rõ, so với mình, Hoàng A Mã hiển nhiên càng sủng ái người con trai Dận Nhưng này hơn, nếu không cũng sẽ không sau khi phế Thái tử một lần lại phục lập hắn. Chính vì vậy, mấy ngày nay bị nhốt trong phủ, hắn thỉnh thoảng lại không nhịn được nghi ngờ, liệu Hoàng A Mã có thả đối phương ra rồi không. Nghĩ đến Dận Nhưng cũng bị nhốt lại, lòng hắn còn cân bằng một chút, nếu đối phương đã được thả ra, dù hắn chẳng làm được gì, thì cuối cùng vẫn khó mà nuốt trôi cơn giận. Dận Tự gần như theo bản năng liền phản ứng được "hắn" trong miệng Dận Thì là ai, lắc đầu nói: "Vẫn chưa." Nghe được lời này, Dận Thì thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Lúc hai huynh đệ họ đang nói chuyện, Thừa An mỗi tay cầm một miếng điểm tâm ăn ngon lành, vừa ăn vừa quay qua quay lại nhìn hai vị ca ca đang nói toàn những lời mình nghe không hiểu. Ngoạm một miếng giải quyết xong miếng điểm tâm nhỏ cuối cùng trong tay, cậu nhóc ăn chưa đủ có lẽ cảm thấy Đát ca là người tốt, vì thế ngẩng đầu nói: "Đát ca ăn ạ." Dận Thì nghe thấy tiếng bé liền cúi đầu, thấy bé đang vươn ngón tay nhỏ chỉ vào đĩa điểm tâm trên bàn. Tốt xấu gì cũng là huynh đệ nhà mình, vừa rồi còn tặng cho mình miếng ngọc bội, chút điểm tâm thôi mà, hắn tự nhiên sẽ không keo kiệt. Dận Thì tiện tay lại lấy hai miếng điểm tâm cùng nhét vào tay bé.
Oa! Thừa An nhìn thấy trên tay lại có thêm hai miếng điểm tâm, đôi mắt đều sáng rực lên. "Đại ca!" Dận Tự không tán thành kêu lên một tiếng, sau đó đứng dậy bưng đĩa điểm tâm trên bàn đặt lên tầng cao của chiếc tủ Đa Bảo Các (tủ bày đồ cổ) cách đó không xa. Có đến mức này không? "Lão Bát, sao bây giờ đệ lại trở nên lề mề như đàn bà vậy?" Dận Thì nhìn động tác của hắn không nhịn được nói.
Sau khi Dận Tự đặt xong đĩa điểm tâm thì không để ý đến hắn nữa, mà quay sang nói với Thừa An trước: "Bát ca cũng muốn ăn điểm tâm." Nghe hắn nói, Thừa An nhìn hai miếng điểm tâm trong tay, cuối cùng chia một miếng đưa ra: "Cho ca ca." Dận Tự cảm ơn rồi vươn tay nhận lấy ăn. "Không phải chứ, sao đệ lại đi dỗ lấy cả điểm tâm của trẻ con vậy." Dận Thì cảm thấy lâu rồi không gặp, người Bát đệ này hắn thật sự có chút nhìn không thấu. Hắn vừa dứt lời, Thừa An nghĩ ngợi rồi lại bẻ nửa miếng điểm tâm còn lại trong tay đưa ra: "Cho Đát ca."
Dận Thì thấy bé rõ ràng trông rất ham ăn, lúc này lại không hề giữ đồ ăn cho riêng mình, trong lòng thật sự có chút kinh ngạc. Ngay lúc hắn chuẩn bị từ chối, Dận Tự mở miệng nói: "Hoàng A Mã một ngày chỉ cho phép bé ăn ba miếng điểm tâm, hai miếng điểm tâm này của Đại ca đã bằng ba miếng bình thường của bé rồi." Các a ca đối với Khang Hi trước nay đều kính sợ, nghe lời này, tay Dận Thì nhanh hơn não mà nhận lấy nửa miếng điểm tâm. Thấy Đát ca cũng có phần, Thừa An lúc này mới ôm nửa miếng điểm tâm còn lại trong tay gặm tiếp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT