Đây là lần đầu tiên Lục Sanh cảm nhận được rằng, thì ra bản thân mình cũng có thể được ai đó nuông chiều và yêu thương vô điều kiện đến vậy. Chỉ cần nghĩ đến việc Bạch Dao dành trọn mọi sự thiên vị cho mình, anh đã phấn khích đến mức toàn thân đều run rẩy.
Cho nên anh có thể khẳng định chắc chắn một điều — anh không thể sống thiếu cô được.
Bạch Dao đưa tay ôm lấy cổ anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh lấp kín hầm nhà em rồi, vậy anh chưa từng nghĩ đến, nếu em không thể quay về quá khứ thì sẽ không ai đến để đưa anh ra khỏi đó sao?”
Lục Sanh cúi đầu dụi mặt vào mặt cô, cười thoải mái: “Không sao đâu, nếu không thể rời khỏi hầm thì cùng lắm là chết thôi mà.”
Chữ “chết” được anh nói ra rất nhẹ nhàng, nhưng mắt Bạch Dao lại cay xè, trái tim cô như bị ai đó siết chặt.
Nụ cười trên mặt Lục Sanh dần biến mất, đôi mắt đen láy tràn đầy áy náy và tự trách: “Dao Dao, là do anh không bảo vệ tốt cho em, anh quá tự phụ, cứ nghĩ rằng mình có thể giúp em tránh được tất cả, lẽ ra anh phải cẩn thận hơn nữa.”
Chính vì anh làm chưa đủ tốt nên mới để cô chứng kiến cảnh tượng đẫm máu và tàn nhẫn đến vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT