Tiếng mưa hòa cùng tiếng sấm, báo hiệu một đêm chẳng thể yên bình.
Toàn thân Bạch Dao đều ướt sũng, cơ thể vô lực đến mức không thể nhúc nhích, cảm giác ngột ngạt mỗi lúc một rõ rệt. Cô cố gắng mở mắt ra, trong tầm nhìn mờ mịt vì mưa thấp thoáng hiện lên bóng dáng của người phụ nữ kia.
Trần Yên mặc áo mưa, nhìn cô ta có vẻ gầy yếu nhưng bàn tay đang cầm xẻng lấp đất lại rất nhanh nhẹn. Nhìn người nằm trong hố, cô ta cười khẽ: “Tỉnh lại nhanh vậy cơ à.”
Bạch Dao chậm chạp nhận ra mình đã bị ném vào một cái hố vừa mới được đào xong. Trần Yên đang dùng xẻng xúc từng lớp đất ướt lấp dần lên người cô. Rõ ràng là cô ta đang định chôn sống cô.
Tứ chi của Bạch Dao vẫn chưa thể cử động, bùn đất văng lên mặt khiến cô trông vô cùng thảm hại. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, yếu ớt cất tiếng: “Chỉ vì tôi cứu con của cô mà cô định giết tôi sao?”
“Dĩ nhiên là không rồi.” bàn tay của Trần Yên vẫn không ngừng xúc đất, giọng nói lại nhẹ nhàng thoải mái: “Chẳng qua chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi mà thôi, dù lần này cô có cứu được nó thì tôi vẫn còn rất nhiều cách để tiêu hủy nó.”
Bạch Dao khó nhọc hỏi: “Cô nói… tiêu hủy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT