Lục Dao đã suy nghĩ chuyện mở quán ăn từ khá lâu. Trước hết, bán đồ ăn sáng thực sự là một công việc vất vả. Bây giờ họ còn trẻ, sức khỏe còn tốt, nhưng chỉ cần có tuổi một chút là cơ thể sẽ không chịu nổi nữa. Huống chi, trong thời đại thiếu thốn thuốc men như hiện tại, tiêu hao sức lực quá độ sẽ khiến tuổi thọ bị rút ngắn, mà cậu thì còn muốn sống cùng Triệu Bắc Xuyên đến đầu bạc răng long cơ mà.
Tiếp theo, bán đồ ăn sáng kiếm tiền quá chậm. Tích cóp từng đồng một, biết đến bao giờ mới đạt được tự do tài chính? Từ sau khi đến huyện thành và ăn thử ở một tiệm cơm, ý tưởng mở quán ăn của Lục Dao ngày càng mãnh liệt. Một gia đình bốn người keo kiệt gọi ba món ăn và hai đĩa bánh bao mà tốn hơn hai trăm văn! Nếu mỗi ngày có vài thực khách hào phóng như thế, kiếm ba bốn lượng bạc cũng chẳng khó khăn gì, chẳng phải dễ như uống nước sao?
Tất nhiên, việc quán ăn có đông khách hay không còn phụ thuộc vào chất lượng món ăn. Tay nghề nấu nướng của Lục Dao ở kiếp trước có thể không nổi bật, thậm chí còn thua cả những quán ăn nhỏ ven đường. Nhưng nếu mang so với tiêu chuẩn ẩm thực ở thời cổ đại này, thì lại giống như người khổng lồ đứng giữa đám người lùn, hoàn toàn vượt trội! Ngay cả lão gia nhà họ Lâm ở kinh thành – người nổi tiếng kén chọn – cũng khen ngợi tay nghề của cậu không ngớt lời, thì làm sao có thể coi là kém được?
Hơn nữa, mấy ngày gần đây sau khi đi khảo sát khắp thành, Lục Dao nhận ra thật ra quán ăn ở đây cũng không nhiều như tưởng tượng. Trong thành chỉ có bốn quán ăn nổi tiếng là “Kim Ngọc Lâu”, “Nhã Trai Cư”, “Toàn Phúc Tửu Trang” và “Thiên Thủy Các”. Trong đó, “Thiên Thủy Các” có phần khác biệt: không chỉ phục vụ cơm nước, mà còn có ca hát, rượu chè, thậm chí có cả cô nương, tiểu ca để tiếp khách.
Dĩ nhiên, có thể nổi danh trong thành đều là nhờ bản lĩnh riêng. Người ta còn có cả bài vè lưu truyền miệng: "Kim Ngọc Lâu dựa quan, Nhã Trai Cư đẹp sắc, Toàn Phúc rượu ngon hơn tiên, Thiên Thủy Các ôm ngủ khách."
Nghe tên đoán nghĩa cũng ra: “Kim Ngọc Lâu” dựa vào quyền thế, “Nhã Trai Cư” nổi tiếng nhờ vẻ ngoài tao nhã, “Toàn Phúc Tửu Trang” nhờ rượu ngon, còn “Thiên Thủy Các” thì có chiêu trò giữ chân khách hàng.
Ngoài ra trong thành cũng có mười mấy quán ăn nhỏ, nhưng so với “Tứ đại quán ăn” thì kinh doanh đều kém xa. Điều này liên quan rất lớn đến chất lượng món ăn. Lục Dao tiện tay ghé thử vài quán nhỏ, thấy các món thịt đều có giá trên 50 văn, món chay cũng dao động từ 20 đến 30 văn. Thực đơn thì đơn điệu, món ăn giống nhau gần hết. Người dân có muốn ăn tiệm thì ăn đôi lần là chán, ai lại tiêu tiền hoài để ăn đi ăn lại mấy món đó?
Còn Lục Dao thì sao? Cậu chỉ cần tuỳ tiện là có thể đưa ra vài chục món ăn khác nhau, món nào cũng có thể trở thành món đặc trưng làm nên tên tuổi cho quán! Cậu tin rằng, nếu mở quán ăn trong thành, sức cạnh tranh của mình sẽ rất mạnh.
Thực ra, quy mô ban đầu không cần lớn, chỉ cần một cửa hàng nhỏ với năm sáu bàn là đủ. Đợi khi có tiếng tăm rồi thì mở rộng dần. Cơm phải ăn từng miếng, đường phải đi từng bước, và Lục Dao tin rằng, sớm muộn cậu cũng sẽ mở được quán ăn lớn nhất phủ Bình Châu!
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT