“Dậy mau, có người tới!” Lục Dao vội vàng đánh thức mấy đứa trẻ, còn bản thân thì bật dậy, chạy nhanh vào bếp lấy con dao phay. Chắc biết hôm nay Lục Quảng Sinh không có ở nhà, nên tên trộm này mới mò tới!
Âm thanh bên ngoài không lớn, nếu không phải tai Lục Dao thính, e là cũng chẳng nghe thấy gì. Nghĩ đến việc trong nhà chỉ còn lại mình cậu và mấy đứa nhỏ, tim cậu đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực vì sợ hãi.
Bỗng trong sân vang lên một tiếng “phịch” trầm đục — có người đã leo tường vào nhà! Lục Dao hoảng hốt toàn thân run lên, vội vàng kéo ghế chắn cửa, rồi ghé mắt nhìn ra ngoài qua khe cửa. Trong sân xuất hiện một bóng người cao gầy, rón rén bước đến bên giếng nước, rồi cúi xuống múc nước rửa mặt.
Lục Dao cau mày khó hiểu — tên trộm gì lạ, không trộm của mà lại đi... trộm nước? Một lát sau, người kia bỗng nhiên cởi áo, thản nhiên tắm rửa ngay trong sân. Mặt Lục Dao đỏ bừng lên, cậu lập tức quay mặt đi, miệng mắng một câu “đồ não tàn”. Nửa đêm nửa hôm lén lút vào sân người khác chỉ để... tắm rửa?
Hay là hắn tắm xong rồi tính giở trò xấu với cậu? Lục Dao nắm chặt con dao phay trong tay, tim đập thình thịch không ngừng. Cậu đoán đủ điều, chỉ duy nhất không ngờ — người kia lại chính là tướng công mà cậu thương nhớ ngày đêm.
Trong sân, Triệu Bắc Xuyên đã cởi sạch quần áo trên người. Những ngày qua vội vã lên đường trở về, trên người vừa dính bùn đất, vừa đầy mồ hôi, mùi khó chịu đến chính hắn cũng không chịu nổi.
Hôm ấy, hắn được nghỉ một đêm ở doanh trại Doanh Châu. Sáng hôm sau tỉnh dậy, hắn liền theo đoàn quân trở về quê. Ai cũng nôn nóng về nhà, chỉ mong có thể lập tức chạy một mạch về đến nơi.
Lúc từ Doanh Châu xuất phát, họ phải kéo theo nhiều đồ đạc, dọc đường còn bị người Khiết Đan tấn công, chết hơn bốn trăm người. Chỉ còn số ít tiếp tục mang theo lương thực, mãi đến ngày thứ hai mươi tám mới đến nơi. Tuy đến muộn, nhưng Trấn Bắc Vương cũng không trách phạt.
Còn khi hồi quân, chỉ mất mười bảy ngày. Triệu Bắc Xuyên đi cùng nhóm nhanh nhất, trong đó có mấy huynh đệ họ Cao và ba người huynh đệ họ Vương. Mười bảy ngày ấy, họ gần như không nghỉ ngơi, trời còn chưa sáng đã lên đường, đêm đến thì cùng nhau ôm ngủ chống chọi thú dữ. Cứ thế ngày đêm không ngơi nghỉ, rốt cuộc hôm nay — cuối tháng Bảy — họ cũng về được tới nhà.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT