Lục Dao vừa nhìn thấy Tống quả phu liền không nhận ra ngay được — quả thật thay đổi quá lớn. Tống quả phu năm nay chừng hai mươi ba tuổi, vốn là độ tuổi thanh xuân rực rỡ nhất. Thế nhưng kể từ lần bị người nhà ép đưa đến am ni cô, bị hành hạ suốt hơn một tháng, thân thể liền suy sụp. Dù đã rời am từ lâu, sức khỏe vẫn chưa hồi phục. Gò má cao nhô rõ, cả người gầy trơ xương, không được hai lạng thịt, khiến gương mặt vốn đã không đầy đặn nay lại càng trở nên khắc khổ, thoạt nhìn chẳng khác nào một bộ xương khô.
Khi Lục Dao nhìn thấy hai người bọn họ, thì bên kia cũng đang nhìn về phía xe lừa. Vừa thấy Triệu Bắc Xuyên, mắt Tống quả phu liền sáng rực lên như bùng cháy lại ngọn lửa sinh mệnh, eo lưng lập tức thẳng tắp, thần thái cả người cũng như bừng tỉnh. Thế nhưng xe lừa lộc cộc lăn bánh đi ngang qua hai người, Triệu Bắc Xuyên thậm chí chẳng thèm liếc hắn lấy một cái.
Ánh mắt của Tống Trường Thuận thì lại dừng trên người Lục Dao. Tiểu lang này càng nhìn càng thấy đẹp, dù chỉ mặc áo bông màu xám tro thô sơ, nhưng dáng người thanh tú, nước da trắng hồng, gương mặt nhỏ nhắn và đôi mắt to long lanh, nhìn mà khiến hắn nóng cả người.
“Khụ... Khụ khụ khụ…” Một cơn gió lạnh thổi tới, Tống quả phu bị sặc, ho sù sụ cả một tràng. Tống Trường Thuận hoàn hồn lại, quay sang liếc mắt nhìn người bên cạnh, trong ánh mắt không giấu nổi vẻ chán ghét.
Tống quả phu khẽ siết chặt nắm tay, cố gắng giữ bình tĩnh, làm như vô tình hỏi: “Lần trước, sau khi ta bị nương đưa vào am, bên trấn có chuyện gì không? Có thư sinh đến gây sự chứ?”
“Không có.” Nhắc tới chuyện này, Tống Trường Thuận cũng thấy bực. Tên thư sinh kia rõ ràng hứa hẹn đàng hoàng, thế mà đợi mấy ngày cũng không thấy bóng dáng đâu. Sau trong nhà lại bận rộn, hắn cũng quên béng đi mất. Giờ nghe Tống quả phu nhắc lại mới nhớ ra.
“Một lát nữa lên trấn, ta sẽ tìm cho ra người đó, phải đòi lại số tiền!”
Tống quả phu gật đầu, cố gắng lê từng bước về phía trước. Vì thân thể chưa hồi phục, mới đi được mấy bước đã phải dừng lại nghỉ. Tống Trường Thuận bắt đầu mất kiên nhẫn: “Đi nhanh chút đi! Không thì đến trấn cũng chẳng còn cơm trưa mà ăn đâu.”
Tống quả phu cắn chặt răng, lảo đảo bước nhanh hơn. Trong lòng hắn hận ý dâng trào — nếu lúc này có một con dao trong tay, hắn không do dự mà chém thẳng vào cổ Tống Trường Thuận!
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT