Lục Dao cảnh giác nhìn mấy người này. Tuy đều là người quen mặt, nhưng cũng không thân thiết đến mức có thể cho mượn lương thực. Một người đàn ông mắt tam giác dẫn đầu lên tiếng: “Năm nay mùa màng thất bát, ruộng lại gặp thiên tai. Nhà ta có mười sáu mẫu đất mà chỉ thu được tám thạch lương. Giờ nộp thuế xong cũng mất hơn phân nửa, trong nhà không còn đủ ăn nữa!”
Lục Dao nhíu mày, thầm nghĩ: “Mưa gió đâu phải do hắn gây ra, thu hoạch không tốt thì liên quan gì đến mình?” Người đàn ông thấy Lục Dao không lên tiếng, liền tự quyết định nói tiếp: “Nhà cậu bán đậu hũ phát tài rồi, chắc cũng còn tích trữ nhiều đậu. Ta cũng không mượn nhiều, chỉ xin hai thạch, sang năm thu hoạch vụ thu sẽ trả lại.”
“Nhà ta cũng thiếu, ta cũng muốn mượn ba thạch.”
“Ta cũng xin hai thạch, năm sau thu được lương sẽ trả cậu.”
Lục Dao còn chưa kịp mở miệng, mấy người kia đã ào ào bàn tán, cứ như thể chắc chắn cậu sẽ đồng ý cho mượn. “Chuyện này ta không tự quyết được, đợi Đại Xuyên về rồi hãy nói.”
Người đàn ông dẫn đầu xua tay nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, cậu cứ cho ta mượn trước, sau ta sẽ nói lại với hắn.”
Người này họ Cao, tên Cao Thanh Hà, là anh trai của Cao Thanh Liên – người hay chơi với Tiểu Niên. Hắn ngang tuổi Triệu Bắc Xuyên, tính tình hung hãn tàn nhẫn, giờ là kẻ lưu manh có tiếng trong thôn.
“Cậu định trơ mắt nhìn tụi ta không nộp được thuế sao?”
Lục Dao lập tức nổi giận. Dùng đạo đức để ép người ta sao? “Các ngươi không nộp được thuế thì liên quan gì đến nhà ta?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT