Hạ Hòa vừa rời đi không bao lâu, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
Hạ Thanh Đào vội vàng kéo khăn voan trùm lên đầu.
"Thanh Đào." Lần này là giọng Lục Tùy, trầm thấp mà vang lên bên ngoài.
Hạ Thanh Đào bỗng nhiên khẩn trương, cảm giác được Lục Tùy đang tiến lại gần —— hôm nay hắn mặc chính là đôi giày bông do tự tay y làm cho.
"Ta tới xốc khăn voan." Lục Tùy nói, trong giọng mang theo chút căng thẳng, "Xốc khăn voan xong thì em nghỉ một lát đi."
Hạ Thanh Đào còn chưa kịp phản ứng, khăn voan đã bị nhẹ nhàng vén lên. Trước mắt liền hiện ra gương mặt tuấn tú của Lục Tùy ——
Hắn ngồi xổm ngay trước mặt y, hai tay nắm lấy hai góc khăn voan, ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa vặn chạm phải ánh mắt của y.
"!" Hạ Thanh Đào ngẩn người một thoáng, sau đó đỏ mặt, “Phụt” một tiếng bật cười.
Y từng tưởng tượng không biết bao nhiêu lần cảnh xốc khăn voan, nhưng lại không nghĩ tới, Lục Tùy sẽ ngồi xổm xuống, nâng tay lên như tiểu hài tử mà vén khăn.
Vừa có chút thành kính, lại vừa có nét ngây ngô.
"Em cười cái gì?" Lục Tùy bị y cười đến đỏ cả vành tai.
"Không có gì." Hạ Thanh Đào nhìn hắn, trong mắt tràn đầy ngọt ngào, "Ta trông có gì kỳ lạ sao?"
"Không có." Lục Tùy nói, "Ta muốn đi trả lại bàn ghế, đợi nương ta rửa xong bát đũa còn phải đem trả nốt chén, ta đi cùng A Diêm. Em dậy sớm rồi, mệt lắm phải không, nghỉ một lát đi."
"Thật sao?" Hạ Thanh Đào chớp mắt mấy cái, "Người ta có nói tân phu lang là kẻ lười biếng không?"
Lần này đến lượt Lục Tùy bật cười: "Thật sự, sẽ không đâu."
"Vậy ta sẽ ngoan ngoãn mà nằm."
"Ừm." Lục Tùy đứng dậy, "Tới giờ cơm chiều ta sẽ gọi em."
Lục Tùy rời đi rồi, Hạ Thanh Đào liền cởi giày, leo lên giường nghỉ ngơi. Nói là buồn ngủ cũng chẳng sai, chăn đệm là của nhà mình, từng phơi qua nắng, mang theo hương vị ánh dương ấm áp, càng nằm càng dễ mệt.
Y cứ như vậy mà thiếp đi.
Đến khi tỉnh lại, mặt trời đã ngả về Tây. Trong sân yên ắng vô cùng. Y hé cửa sổ nhìn ra, chỉ thấy sân đã được thu dọn sạch sẽ, không còn ai cả, liền biết mọi người đều đã về hết.
Nghĩ nghĩ, y thay bộ xiêm y khác, đem trâm cài và vòng bạc cất vào ngăn tủ trang điểm, khóa kỹ, lúc này mới bước ra ngoài.
Lục Tùy và Lục Diêm đều không ở đó, chỉ có mẫu thân của Lục Tùy là Vân Nương đang bận rộn trong bếp. Thấy y bước vào, liền hỏi:
"Nương, nương đang làm gì vậy? Để con giúp một tay."
Vân Nương sững người một chút, quay đầu lại thấy là y, lập tức nở nụ cười:
"Thanh Đào, con tỉnh rồi à? Trong nhà còn chút cơm thừa canh cặn, ta đang tìm chậu đựng để xếp lại một chút."
Người nàng ôn hòa, lời nói chậm rãi, so với nương ruột của Hạ Thanh Đào còn thân thiết hơn đôi phần.
"Để con làm cho." Hạ Thanh Đào bước lại, tự nhiên tiếp lấy thau gỗ trong tay nàng, "A Tùy với A Diêm đâu rồi?"
"Hai đứa nó đi trả chén bát rồi." Vân Nương đáp.
"À, là con đã nghe A Tùy nói qua." Hạ Thanh Đào động tác rất lanh lẹ, rửa sạch thau gỗ, rồi dùng khăn khô lau lại một lượt, tiếp đó đem thức ăn thừa trút vào trong, “Tối nay chúng ta ăn mấy món này sao? Nếu vậy để con múc sẵn một bát ra trước nhé?”
“Được.” Vân Nương thấy y làm việc lanh lẹ, bất giác liền nhường vị trí, “Con làm đi, ta qua tìm thêm mấy cái bình.”
“Dạ.” Hạ Thanh Đào liền đem phần buổi tối muốn ăn để lại, còn dư thì đều cho vào bình.
Y đang bận việc trong nhà bếp, thì hai huynh đệ Lục Tùy và Lục Diêm đã trở về.
“Nương —— chén đũa đều đã trả rồi!” Lục Diêm hớn hở bước vào nhà bếp, vừa nhìn thấy bóng dáng không phải nương mình, hai mắt liền trợn to, vẫn là Hạ Thanh Đào quay đầu lại thấy hắn, mỉm cười nói:
“Là A Diêm à? Đang thiếu bình, nương đi tìm bình rồi.”
Lục Diêm không giống Lục Tùy lắm, có hơi ngăm đen, nhưng nhìn cũng linh lợi, gãi đầu, cười “hắc hắc” một tiếng:
“Ca phu.”
Lục Tùy cũng theo vào: “Sao lại ra ngoài rồi?”
“Ngủ đủ rồi.” Hạ Thanh Đào cười đáp, “Sợ để các ngươi vất vả.”
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng chó sủa, ngay sau đó, một con lang khuyển bất ngờ xông vào, vừa giống chó vừa giống sói, hướng về phía Hạ Thanh Đào mà gâu gâu sủa lớn. Hạ Thanh Đào bị dọa đến trắng mặt, lập tức trốn vào góc tường:
“Nương ơi! Chó nhà ai thế này?!”
“Ngươi điên rồi à!” Lục Tùy “bốp” một cái vỗ lên đầu con lang khuyển, “Người một nhà mà cũng sủa bậy?”
Lục Diêm bật cười, ngồi xổm xuống xoa đầu chó: “Là người trong nhà, Đại Môn ngươi sao lại loạn lên thế hả? Cẩn thận ca ca đánh ngươi đấy!”
“Uông ô ~” Đại Môn bị hai huynh đệ thay nhau răn dạy, cụp đuôi rũ tai, lủi thủi nhìn Hạ Thanh Đào đầy vẻ áy náy.
Lúc này Hạ Thanh Đào mới biết đây là chó nhà nuôi, tâm trạng hơi dịu xuống. Nhưng vì chưa từng thấy con chó nào lớn như thế, huống hồ lại mang dáng dấp hoang dã, trong lòng vẫn có chút e sợ, cười gượng nói:
“Thì ra là chó nhà... Lớn thật đó, ha ha...”
“Ra ngoài!” Lục Tùy dùng tay đẩy nhẹ thân mình Đại Môn, “Lại dọa y nữa, ngày mai ta không cho ngươi ăn cơm!”
Đại Môn “uông” một tiếng, lạch bạch chạy ra ngoài.
“Em đừng sợ, nó rất thông minh… Nếu còn dám dọa em, ta đánh nó.” Lục Tùy thấy sắc mặt Hạ Thanh Đào trắng bệch, không khỏi dịu giọng trấn an.
“Ừm .” Tuy rằng y gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn chút sợ.
Buổi tối, đem thức ăn còn lại hâm nóng. Đùi gà ban trưa Hạ Thanh Đào chưa ăn được để riêng lại, vốn y cảm thấy ngượng ngùng, nhưng không ai ăn, Vân Nương lại nhất quyết muốn y ăn, y cũng chỉ đành thành thật ăn sạch.
Sau bữa cơm, y muốn đi rửa chén, lại bị Vân Nương ngăn lại:
“Hôm nay lão thái công ghi chép danh mục quà tặng, Thanh Đào con biết chữ, con cùng A Tùy đi điểm lại một chút.”
“Cũng được.” Hạ Thanh Đào lau tay khô, bước ra ngoài, thấy Lục Tùy đang cầm danh mục quà tặng, liền nói: “Nương bảo ta cùng huynh kiểm kê.”
“Ừ.” Lục Tùy đưa danh mục cho y, “Có phần là tiền, có phần là lễ vật, đồ vật ta vừa để hết bên mái hiên.”
Hai người cùng đi đến bên mái hiên. Đại Môn đang nằm ở đó, dưới thân lót một bao tải, thấy hai người lại gần cũng không thèm nhúc nhích đầu chó.
Dù trước đó từng bị nó dọa, Hạ Thanh Đào giờ thấy nó nằm yên như thế, lại có phần thương cảm:
“Buổi tối lạnh như vậy, nó ngủ ở đây không sợ rét sao?”
“Không sao đâu, đợi lát nữa khi chúng ta đi ngủ, sẽ cho nó vào nhà chính.” Lục Tùy đáp.
“Ừm.” Hạ Thanh Đào thấy nó an tĩnh, cũng bớt đi phòng bị.
Hai người kiểm kê đồ vật xong, lại vào nhà kiểm tiền. Thời buổi hiện tại tạm xem là đủ ăn đủ mặc, nhưng nếu gặp năm có lụt hay hạn, thì cũng phải chịu đói chịu rét, cho nên trong lễ cưới cũng ít nhà tặng tiền, chỉ có thân thích thân thiết mới đưa tiền biếu.
Đếm đi đếm lại, tổng cộng có 720 văn. Cộng thêm lễ vật, nhưng không quy đổi ra tiền làm sổ, bởi nhà nào cũng thế, nếu tính toán kiếm lời từ làm sổ, sau lưng thế nào cũng bị người ta bàn ra tán vào.
Hạ Thanh Đào chỉ vào sổ lễ hỏi: “Hai người này là cữu cữu ngươi sao?”
Cữu cữu vốn là thân thích ruột, cháu ngoại cưới vợ, cữu cữu lẽ ra phải tặng lễ lớn.
“Cố Đại Hải và Cố Đại Hà.” Lục Tùy nói, sắc mặt thoáng lạnh xuống.
Hạ Thanh Đào nhìn lướt qua, cuối cùng cũng thấy, ghi rằng: tặng nửa đấu bột mạch.
Giờ giá gạo là 70 văn một đấu, người phương nam không chuộng ăn mì, bột mạch giá rẻ, chỉ 45 văn một đấu, cộng lại cũng chỉ hai mươi văn, thế mà cũng dám gọi là cữu cữu?
Thật không biết xấu hổ chút nào, còn muốn nhận thân với Hạ Đắc Tam và Vương Thủy Cần? Mặt mũi để đâu không rõ!
May mà bà bà tính tình hiền hậu, nếu là y, thế nào cũng phải khiến bọn họ tức đến hộc máu cho xem.