Mười tám tháng Chạp, cuối cùng cũng đến ngày Hạ Thanh Đào thành thân.

Canh sáng vừa điểm, Hạ Thanh Đào đã thức dậy, dùng qua bữa sớm rồi bắt đầu thay y phục, chải đầu trang điểm. Y là ca nhi, không cần vấn tóc cầu kỳ như nữ tử, chỉ cần búi đơn giản là được. Có điều, búi tóc thành thân của ca nhi hay nữ tử đều do người có vía vượng phu ích tử hỗ trợ, nương y đã sớm nhờ một vị lão phu lang trong thôn, người ấy cũng dậy sớm tới giúp từ sớm.

Búi tóc đã xong, Hạ Thanh Đào cài lên chiếc trâm bạc đã mua từ trước, rồi lại đeo đôi vòng bạc. Đám thím mợ trong nhà kéo nhau đến ngắm y, ai nấy cũng không tiếc lời khen y xinh đẹp.

Y thường ngày tuy hay tươi cười, nhưng dẫu sao cũng là ca nhi nhà nông, rất ít khi đeo vàng đội bạc, lại càng hiếm khi tô son điểm phấn. Hôm nay điểm nhẹ chút phấn son, dung nhan càng thêm diễm lệ động lòng người, khiến ai thấy cũng phải ngẩn ngơ.

Nương y còn buộc sợi tơ hồng quanh cổ tay y, trên đó cột bao lì xì bên trong có đồng tiền, gọi là “áp tay tiền”. Bà nội thì móc lên vạt áo tân y một món trang sức bằng đồng, chạm khắc mười hai con giáp và bát quái, vốn là thứ người ta treo cho trẻ nhỏ mới sinh để trừ tà. Có điều nghe nói ngày thành thân dễ gặp thứ không sạch sẽ tới xem náo nhiệt, nên ca nhi hay nữ tử khi xuất giá cũng thường phải đeo thứ này.

Nương y biết y hay lắm lời, dặn đi dặn lại không biết bao nhiêu lượt:

“Chờ khi con cùng A Tùy lên đường, ngàn vạn lần không được mở miệng, một chữ cũng không được nói. Chỉ khi tới nơi, bước qua chậu than rồi mới được nói, nhớ kỹ chưa?”

“Nghe rồi, hai cái tai đều nhớ kỹ!” Hạ Thanh Đào đáp, cảm thấy nương y còn hồi hộp hơn cả mình.

Y đang cùng Thu Nhạn, Nhụy Nhi trò chuyện thì nghe bên ngoài nổi pháo, rồi có người reo lên: “Tân lang đến rồi!”

Tim y bắt đầu đập thình thịch. Dù biết Lục Tùy và nhóm đón dâu còn phải dùng bữa điểm tâm ở nhà họ trước khi rước người, nhưng nghe bên ngoài náo nhiệt như vậy, vẫn cứ hồi hộp.

“A Tùy đến rồi.” Hạnh Hoa bước vào, cười nói, “Còn đặc biệt đi mua pháo. Trong thôn mình, ngoài nhà mình với nhà Hạ Miên lúc cưới là có đốt pháo thôi. Ta nhìn thấy ai nấy bên ngoài vừa vui vừa căng thẳng, thật là buồn cười.”

“Lại phung phí, nương lại sẽ lải nhải cho xem.” Phản ứng đầu tiên của Hạ Thanh Đào là như thế.

Hạnh Hoa cười: “Hôm nay nương bất chấp hết, bà cũng khẩn trương lắm rồi.”

“Bà hồi hộp gì chứ? Là ta mới đúng!” Hạ Thanh Đào lẩm bẩm, rồi chợt nhớ ra, “Lát nữa về đến Lục gia, liệu có ai lo cho ta ăn trưa không? Dù sao A Tùy còn phải ăn một lát nữa, hay là tẩu mang vào cho ta ít đồ ăn trước, ta lót dạ một chút……”

“Ta xem ngươi chẳng có lúc mà ăn đâu.” Hạnh Hoa càng cười lớn, “Lục Tùy phỏng chừng chẳng ngồi yên nổi.”

Quả nhiên, mới qua chưa đầy một chén trà nhỏ, Lục Tùy đã vào rước người.

“Thanh Đào, ta đến đón em……” Vừa nhìn thấy Hạ Thanh Đào, Lục Tùy đã sững người.

Hôm nay, Hạ Thanh Đào quá đỗi xinh đẹp.

Y vốn da trắng, nay vẽ thêm lông mày, điểm thêm chút son môi, khiến gương mặt thanh tú càng thêm diễm lệ. Lại thêm đôi mắt linh động, thật giống như tiên quân nơi thiên giới hạ phàm.

Lục Tùy nhìn mà tim đập loạn nhịp, ánh mắt không thể rời khỏi y.

Hạ Thanh Đào cũng cảm thấy hôm nay Lục Tùy đặc biệt tuấn mỹ —— khoác một thân áo bông màu xanh sẫm mới tinh, tóc búi chỉnh tề, còn dùng dây đỏ cột tóc. Làn da hắn trắng nõn, dây tóc đỏ cùng áo xanh làm nổi bật thêm nét anh tuấn rạng rỡ của hắn.

Tim y đập càng lúc càng nhanh, rõ ràng xung quanh ồn ào náo nhiệt, nhưng y lại cứ cảm thấy tiếng tim mình lớn đến mức như ai cũng nghe thấy. Y đứng dậy vén làn váy, theo bước Lục Tùy đi ra ngoài.

Cả hai trước phải bái biệt liệt tổ liệt tông nhà họ Hạ, sau đó lại bái biệt Hạ Hưng Viễn phu phụ.

Lúc bái biệt song thân, rõ ràng đã tự nhủ sẽ không lưu luyến Trần Hà Hương, thế mà nước mắt vẫn tuôn rơi không ngừng. Cuối cùng vẫn là Hạnh Hoa cùng mấy thím an ủi mới khiến nương y nín khóc.

Ra đến cửa, theo lệ phải được huynh đệ trong nhà bế ra ngoài, người được chọn dĩ nhiên là Hạ Thanh Khê.

“Đào Tử, ca đưa ngươi xuất giá.” Hạ Thanh Khê có chút hồi hộp, bế ngang người y một cái là ôm luôn lên cao. Hạ Thanh Đào hoảng hốt ôm lấy cổ ca ca, nếu không phải không được nói chuyện, y hẳn đã trách móc ca mình một câu.

Các nhà khác đều thuê xe lừa, riêng Lục Tùy hào phóng chịu chi, lên trấn mướn kiệu có mui, lại thêm bốn phu kiệu. Hạ Thanh Khê liền trực tiếp bế y lên kiệu.

“Thanh Đào…… Thanh Đào……” Nương y cúi người, nhìn y trong kiệu, muốn nói điều gì nhưng chẳng thốt nên lời, chỉ là nước mắt lại rơi đầy.

Hạ Thanh Đào không thể mở miệng, chỉ có thể nắm tay nương thật chặt, cố gắng nở nụ cười trấn an bà.

Thật ra bản thân y cũng sắp khóc.

Cảm xúc rất kỳ lạ, buồn chăng? Vui chăng? Không nỡ? Có lẽ đều có cả.

Canh giờ nhà họ Lục đã định sẵn, nương y cũng không nói thêm gì nữa, thay y buông màn kiệu xuống.

Sau đó y liền cảm nhận được kiệu bị nhấc bổng, lần đầu tiên ngồi kiệu, y cảm thấy hơi chông chênh, vội vã nắm lấy then bên trong.

Hạ Thanh Đào vẫn nhớ lời dặn không được mở miệng, nhưng nhà y cách nhà họ Lục cũng chẳng xa, chừng nửa canh giờ đã đến nơi. Y nghe thấy tiếng pháo nổ đùng đoàng, chấn động đến nhức cả tai.

Y vội vàng phủ khăn voan đỏ lên mặt…

Sau đó, bên tai là giọng nói lạ lẫm vang lên, Hạ Thanh Đào rốt cuộc cũng cảm nhận được cái gọi là cảm giác chân thật của việc xuất giá.

Xuất giá, nghĩa là rời xa người thân thuộc, rời xa vùng đất quen thuộc, bước vào một nơi hoàn toàn xa lạ, gặp gỡ những người xa lạ, người duy nhất thân quen chỉ có Lục Tùy.

Cũng chính lúc này, màn kiệu tựa như bị vén lên, giọng Lục Tùy vang tới:

“Thanh Đào, để ta bế em vào.”

Sau đó là một đôi bàn tay to lớn nhưng vô cùng cẩn trọng, một tay đặt lên lưng y, tay kia nâng dưới đầu gối y — so với ca ca y còn dịu dàng hơn nhiều.

Y lại một lần nữa hít thở không khí trong lành của trời đông, lắng nghe những âm thanh ồn ào, xa lạ nơi thôn làng. Y thậm chí còn nghe thấy một thím nào đó khen tay y đẹp:

“Ai da, tân phu lang tay sao mà trắng thế kia, vừa trắng vừa xinh, nhìn là biết có phúc khí!”

Nghe vậy, khóe môi Hạ Thanh Đào không nhịn được mà nhếch lên.

Sau đó y được bế đến trước cửa Lục gia. Ở đó đặt một chậu than nhỏ, y phải bước qua — tượng trưng cho việc trừ tà, chính thức bước vào nhà chồng.

Lúc này cuối cùng cũng có thể nói chuyện, nhưng Hạ Thanh Đào lại chẳng có hứng cũng chẳng có cơ hội.

Bởi ngay sau đó là lễ bái thiên địa:

“Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê đối bái ——”

Lễ bái xong, dưới sự hướng dẫn của trưởng bối đức cao vọng trọng trong Lục gia, y và Lục Tùy được phát túi gấm, hai trưởng bối dắt theo trẻ nhỏ, cầm đèn đi trước sau dẫn đường. Hai trưởng bối khác cầm bao vải, vợ chồng mới cưới dẫm lên đó mà đi vòng quanh bàn bát tiên bốn vòng, tượng trưng cho việc “nối dõi tông đường”.

Hạ Thanh Đào đội khăn voan đỏ, bước đi ngơ ngác lúng túng, may mà Lục Tùy nắm tay dắt y, nên cuối cùng cũng thuận lợi hoàn thành, được đưa vào phòng tân hôn.

Ngồi xuống giường, y nhẹ nhàng thở phào, cánh cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn mình y. Y thậm chí muốn gỡ khăn voan xuống, không ngờ một mảnh vải nhẹ nhàng vậy mà đội lâu lại giống như đội cả tảng đá.

Đang do dự không biết có nên tháo khăn không, thì cửa phòng vang lên tiếng gõ, sau đó cánh cửa khẽ mở ra, giọng một thím cất lên:

“Thanh Đào, ăn một chén đồ ngọt đi, ngọt ngào hạnh phúc.”

“Cảm ơn thím ạ.” Đối phương biết tên y, gọi y giống như người nhà gọi, khiến Hạ Thanh Đào bớt khẩn trương hơn vài phần. Nhận lấy chén đồ ngọt, nhìn qua thì thấy là bánh trôi và bánh gạo quậy với nhau, bên trong có đường mạch nha, nóng hổi thơm lừng.

Cửa lại khép, Hạ Thanh Đào tháo khăn voan, vừa ăn bánh trôi bánh gạo.

Bánh trôi nhân mè đen, mềm thơm. Bánh gạo cũng vậy, mềm mịn, nóng hổi, ngọt ngào, ăn rất ngon.

Ăn xong, y nhìn quanh phòng — căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, chăn trên giường là của hồi môn của y, cạnh giường có tủ và thùng chứa quần áo, Lục Tùy còn mua riêng cho y một bàn trang điểm. Những chỗ đó đều dán giấy đỏ hình vuông.

Đang nhàm chán thì cửa lại gõ. Y nghĩ là thím tới lấy bát, vội vã trùm lại khăn voan.

Nhưng lần này lại là một giọng nói quen thuộc vang lên:

“Thanh Đào ca, ta tới thăm huynh nè!”

Là Hạ Hòa.

Y mừng rỡ gọi: “Tiểu Hòa!”

“Hì hì, là ta đây.” Hạ Hòa đi vào, nói, “Biểu ca sợ huynh ở một mình buồn nên bảo ta đến trò chuyện với huynh, tiện tay bưng trà rót nước luôn. Ta mang bát ra ngoài trước nhé, trưa nay ta sẽ đem cơm vào cho huynh.”

“Được, cảm ơn đệ.”

Hạ Hòa nhanh nhẹn dọn bát xong lại trở vào, vừa nói chuyện vừa kể cho y nghe chuyện trong nhà Lục Tùy, hoạt bát vô cùng khiến Hạ Thanh Đào cũng không còn thấy buồn chán.

Đến giờ cơm trưa, Hạ Hòa đem đồ ăn vào cho y, để y ăn một mình thoải mái, còn mình thì ra ngoài dự tiệc.

Hạ Thanh Đào nhìn mâm cơm — một bát cơm trắng, một đĩa đậu phụ khô xào rau xanh, một cái đùi gà (còn có cả nước tương), bốn con tôm, hai miếng thịt kho tàu, một chén canh rau khô.

Y vừa cảm động vừa buồn cười. Nếu có người thấy tân phu lang cầm đùi gà gặm thế này, truyền ra ngoài chắc sẽ bị cười suốt đời.

Huống hồ y vừa ăn bánh trôi bánh gạo, giờ cũng không quá đói — ban nãy còn nghĩ tới nhà chồng chẳng ai lo cho bữa trưa, may mà lúc ở nhà chưa ăn gì nhiều, nếu không lại đầy bụng mất.

Hôm nay quả thực ăn uống phong phú như Tết, mà có khi Tết còn chưa chắc đã được ăn ngon như thế này.

Y ăn xong rồi, mãi sau Hạ Hòa mới trở vào, thấy đùi gà chưa động, liền thắc mắc:

“Sao anh không ăn đùi gà vậy Thanh Đào ca?”

“Ta vừa mới ăn bánh trôi với bánh gạo rồi, đâu còn đói lắm.” Hạ Thanh Đào đáp, rồi tò mò hỏi, “Bên ngoài ăn giống như ta sao?”

“Không khác mấy đâu, cơm của huynh là bá nương biểu ca đặc biệt làm riêng đó, chuẩn bị cho huynh trước tiên.” Hạ Hòa nói, bưng đồ ăn lên, “Ta nhờ bá nương giúp cất cái đùi gà lại, huynh để tối ăn. Còn đồ ăn thừa thì đang chia cho mọi người rồi.”

Ở nông thôn, tiệc cưới là như vậy — ăn xong bữa trưa liền chia đồ ăn, nhất là món mặn, cho những người tới giúp đỡ, vừa tránh lãng phí, vừa là cách cảm ơn, dù sao cũng mười ngày nửa tháng mới được ăn thịt một lần, ai mà chẳng mong.

Hạ Hòa bưng bát cơm lên chuẩn bị ra ngoài, chợt nhớ gì đó, liền nói:

“Ta thấy hai bà cô ruột của biểu ca, thật quá đáng, cái gì tốt cũng muốn mang về nhà mình. Thấy nương ta còn nói là các bà là ruột, nương ta là họ hàng, vay tiền thì sao chẳng thấy nói thân thích gì hết!”

Hạ Thanh Đào từng nghe y nhắc tới hai cậu ruột của Lục Tùy, cũng từng nghe nương mình kể. Một người thì ích kỷ, một người thì nghe lời vợ. Năm đó cha nuôi của Lục Tùy bị bệnh, đến nhà hai cậu vay tiền, một đồng cũng không mượn được, còn bị chế giễu vì Lục Tùy là con nuôi. Từ đó nhà Lục Tùy cắt đứt quan hệ với hai bên nhà cậu.

Nghe xong, Hạ Thanh Đào cũng giận lây, chỉ hận mình là tân phu lang nên chưa thể ra ngoài, bằng không nhất định sẽ ra mặt dằn mặt bọn họ.

“Không sao đâu, đệ đừng để ý tới họ, sau này có ta rồi, ta sẽ thay đệ dạy cho họ một trận!” Hạ Thanh Đào nói, vỗ về an ủi.

Hạ Hòa nghe xong mắt sáng rỡ: “Được nha!”

*[Mình beta lại tất cả các chap rồi. Nếu còn lỗi nhỏ nào thì mọi người thông cảm nha 🙆🏻‍♀️]*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play