Tiết Linh rời giường sau cùng và biết ngày hôm qua một hộ phụ nữ sống một mình vì giao đồ ăn mà rước sói vào nhà, bị đội bảo an cưỡng bức.
Tiết Linh trầm mặc một thoáng.
Vốn định tìm lúc đi xem cô gái này, ra cửa lại thấy cô ta dựa vào lòng Uông Vĩ Tông, cùng hắn ta ve vãn làm nũng.
Được thôi, ai có chí nấy.
Cô không phải một người quá tốt bụng, nhưng đều là phụ nữ, cô hiểu cảnh ngộ khó khăn của phụ nữ, cho nên luôn có một tia thương hại đối với những người cùng giới tính.
Ba người lên xe, tiếp tục càn quét.
Thương Hoằng Uyên ở tầng lớp này, sẽ có được rất nhiều tin tức mà dân chúng bình thường không biết.
Tỷ như vị trí kho lương, vị trí xưởng công nghiệp quân sự, cùng với vị trí viện nghiên cứu và kho vũ khí.
Thành phố S nằm ở bờ biển, cho nên vẫn luôn là địa điểm chiến lược quan trọng.
Tuy rằng bề ngoài không có quân đội đóng quân, nhưng kho vũ khí vẫn cần dự trữ.
Rốt cuộc thật sự chờ đến lúc đánh nhau mới vận chuyển vũ khí từ nơi khác đến, căn bản không kịp.
Anh vốn dĩ không có ý định động đến kho vũ khí, rốt cuộc anh chỉ biết vị trí, không biết mật mã.
Nhưng việc Tiết Linh sử dụng không gian đã cho anh linh cảm.
Cô cư nhiên có thể thu trực tiếp cánh cửa cố định trên tường vào không gian.
Như vậy cửa lớn kho vũ khí, cho dù cố định tốt thế nào, dùng kỹ thuật cao đến đâu, chẳng phải cũng chỉ là một cánh cửa sao?
Hiện tại trong nước còn chưa có năng lực làm cửa và tường thành một thể, như vậy Tiết Linh có thể thu cửa về.
Kho vũ khí không lấy thì uổng.
Hậu kỳ dị năng làm chủ lực, nhưng giai đoạn trước vũ khí nóng rất hữu dụng, vừa lúc cũng có thể cho Phó Nhạc Dương và Tiết Linh phòng thân.
Hiện giờ lái xe trên đường cũng không dễ đi.
Mạt thế bùng nổ là giữa trưa, trong nháy mắt mọi người lâm vào hôn mê, dẫn đến tai nạn giao thông liên hoàn, mặt đường trong thành phố cơ bản đều bị phá hỏng.
Hai ngày trước trên phố toàn là tiếng xe cháy lốp bốp và tiếng nổ lớn.
Đây cũng là lý do vì sao làm chút động tĩnh nhỏ cũng không thu hút tang thi, bởi vì chúng đều bị những âm thanh lớn hơn thu hút đi rồi.
Hôm qua đều di chuyển ở gần Phương Phương Viên, đường không đi được thì ép cỏ, luôn có thể qua, hôm nay thì không được.
Ba người xuống xe nhìn lớp lớp xe trên đường có chút lo lắng.
Phó Nhạc Dương vuốt cằm chưa kịp cạo râu sáng nay, rơi vào trầm tư.
Mà Thương Hoằng Uyên đi ở đầu đường, nếu không phải thỉnh thoảng điện vài con tang thi, quả thực giống như muốn đi tham gia hội nghị thương mại nào đó.
Dưới chân là đôi giày da bò đặt làm, bên trong là chiếc sơ mi trắng có hoa văn chìm, dưới ánh mặt trời rực rỡ lấp lánh.
Thật là điệu đà, đến mạt thế rồi mà vẫn muốn mặc sơ mi trắng.
Tiết Linh đã sớm quét sạch gần 50 mét vuông phòng để quần áo của anh, bên trong toàn là đồ đặt may riêng và hàng hiệu cao cấp, đủ cho người khác bắt chước mặc cả đời.
Đang mắng thầm trong lòng, dưới chân dẫm phải một cục đá to, suýt chút nữa trẹo chân.
Thương Hoằng Uyên thấy thân hình cô nghiêng ngả, kịp thời túm lấy cổ áo sau xách cô lên.
Phó Nhạc Dương cười rất lớn tiếng.
“Cậu cái dạng này thật là ngốc nghếch!”
Tiết Linh cũng có thể tưởng tượng được.
Mình mặc áo hoodie bị xách cổ áo sau, cả người chỉ lộ ra cái đầu, xác thật rất buồn cười.
Bất quá cô dám cười sao?
Cô không dám.
Nếu không có Thương Hoằng Uyên xách một cái này, cô đã phải quỳ gối rồi.
Thương Hoằng Uyên xách cô đến chỗ bằng phẳng, vỗ vỗ tay.
“Nếu cô còn bất cẩn nữa, tôi sẽ lấy đồ về đấy.”
Tiết Linh hiểu ra.
Anh đang nói giết mình để lấy lại không gian.
Lập tức đại não căng thẳng, lực chú ý tập trung cao độ.
Phó Nhạc Dương nhặt hòn đá nhỏ vừa suýt làm Tiết Linh ngã lên, soi dưới ánh mặt trời nhìn.
“Cái cục đá này, còn đẹp lạ.”
Thương Hoằng Uyên nhìn qua, nhíu mày chú ý quan sát Tiết Linh.
Lại phát hiện Tiết Linh chỉ quay đầu liếc nhìn hòn đá trong tay Phó Nhạc Dương, không có phản ứng gì.
“Đây là thiên thạch.”
Ánh mắt Tiết Linh và Phó Nhạc Dương lập tức tụ tập vào hòn đá nhỏ xíu này.
“Đây là thiên thạch à!”
Hai người đồng thanh cảm thán một chút.
Vốn dĩ trong mắt Tiết Linh chỉ là một cục đá bình thường không có gì lạ, hiện tại nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, trong mắt lấp lánh rực rỡ.
Tiết Linh không thấy được, ánh mắt Thương Hoằng Uyên dừng trên người cô, sâu không thấy đáy.
Phó Nhạc Dương đặt thiên thạch vào túi áo khoác ngoài, sau đó vỗ vỗ ngực.
“Đặt thiên thạch ở nơi gần trái tim nhất, như vậy tớ sẽ nhanh chóng thức tỉnh dị năng!”
Thương Hoằng Uyên không ngăn cản cậu ta, rốt cuộc dị năng giả xem như xu thế tất yếu của tương lai, nếu có thể thức tỉnh thì tốt nhất.
Trong mắt Tiết Linh vẻ hâm mộ sắp tràn ra ngoài.
Cô là người của thế giới khác, không biết mang theo thiên thạch có thể thức tỉnh dị năng không nhỉ.
Nếu cô cũng có thể thức tỉnh dị năng, nói gì cũng phải đi kiếm một khối thiên thạch.
Cảm xúc vui vẻ của Phó Nhạc Dương còn chưa kịp lắng xuống, liền phát hiện hình như có gì đó không đúng.
“Vì sao tang thi xung quanh lại phát hiện ra chúng ta?”
Phó Nhạc Dương phát hiện tang thi xung quanh ngày càng nhiều.
Chẳng lẽ mùi nước hoa không dùng được nữa?
Hay là mình bị thương ở đâu rồi?
Ba người vốn dĩ đều dùng nước hoa che giấu mùi người, hơn nữa đi đường im lặng không một tiếng động, tang thi đến gần đều bị Thương Hoằng Uyên lặng lẽ giết chết.
Cho nên vẫn luôn đi được tương đối an toàn.
Nhưng hiện tại lại phát hiện tang thi ở xa đều hướng về phía ba người họ vây quanh lại đây.
Thương Hoằng Uyên vẻ mặt cười như không cười.
“Cậu cho rằng thiên thạch chỉ có thể giúp con người thăng cấp sao?”
Cho nên thiên thạch không những có thể giúp con người thức tỉnh dị năng thăng cấp, còn có thể giúp tang thi thăng cấp!
Trách không được sau trận mưa lớn kia không chỉ con người lần thứ hai thức tỉnh dị năng, mà tang thi cũng nhanh hơn tốc độ tiến hóa.
Lúc này Tiết Linh mới ý thức được nguyên lý này.
Muốn thức tỉnh dị năng, liền phải gánh vác nguy hiểm.
Phó Nhạc Dương cảm thấy thiên thạch bắt đầu nóng tay, ở lại cũng không xong, đi cũng không được.
Xem Thương Hoằng Uyên đánh tang thi bộ dáng thì nhẹ nhàng.
Bất quá ý định đi bộ né tránh chướng ngại vật trên đường tan biến, cần phải lái xe.
Tiết Linh thu dọn một khoảng đất trống, thả xe bán tải ra, sau đó nhanh chóng ngồi lên ghế phụ.
Vẫn là Thương Hoằng Uyên lái xe, Tiết Linh thì ở ghế phụ thu thập xe trên đường.
Vì không gian không thu được tang thi, cho nên thường xuyên xuất hiện tình huống thu đồ vật xong trên đường lui lại xuất hiện tang thi, Thương Hoằng Uyên đều tăng ga đâm thẳng tới.
Với tốc độ này, phỏng chừng chiếc xe bán tải này rất nhanh sẽ hỏng.
Tiết Linh nghĩ đến sau này sửa xe có thể cần linh kiện, cũng không thả những chiếc xe rách nát này ra, mà đều để trong không gian.
Vạn nhất những sắt thép này tương lai có tác dụng gì thì sao.
Cứ như vậy vừa càn quét đường phố vừa tích trữ đồ.
Tiện đường còn quét sạch trực tiếp các cửa hàng 4S, cây xanh, sô pha, bàn làm việc, két sắt không bỏ sót cái nào, rốt cuộc bọn họ hiện tại không có thời gian đi tìm chìa khóa.
Rất nhanh đã đến gần kho vũ khí Thương Hoằng Uyên biết.
Khu này là một khu xưởng tồn tại rất nhiều năm.
Không trải qua quy hoạch thống nhất của chính phủ, cho nên mỗi nhà máy đều tự xây tự làm, thành ra giống như mê cung.
Thương Hoằng Uyên lái xe ở đây đổi tới đổi lui, Tiết Linh chỉ có thể thu những đồ bên ngoài nhà xưởng, vì bên trong nhìn không thấy.
Lúc tang thi bùng nổ tuy là chủ nhật, nhưng nhà xưởng không nghỉ chủ nhật, đều là thay ca.
Cho nên toàn bộ khu xưởng tang thi thật không ít.
Bên này tiếng động duy nhất là tiếng xe, hơn nữa bị thiên thạch hấp dẫn, hiện tại tang thi đều tung tăng đi theo sau xe.
“Chờ đã, cái nhà xưởng này sao một con tang thi cũng không ra?”