Thương Hoằng Uyên cũng vừa tắm xong, bọt nước theo sợi tóc chảy xuống, làm ướt bộ quần áo mặc ở nhà.
Mái tóc ướt dính vào trán khiến anh có vẻ quyến rũ lạ thường.
Tiết Linh dựa vào khung cửa thư phòng, nhìn giọt nước chảy xuống dưới ngực, hận không thể đôi mắt mình cũng đi theo vào trong.
Thương Hoằng Uyên đã sớm biết cô ở cửa, thấy cô vẫn không nói gì.
Ngẩng đầu lên liền thấy cảnh này.
Khóe miệng Thương Hoằng Uyên hơi nhếch lên, chờ xem khi nào cô lấy lại tinh thần.
Định lực của Tiết Linh xác thật không tệ, đợi đến khi không thấy bọt nước nữa, liền hoàn hồn với vẻ mặt tiếc nuối.
Thấy Thương Hoằng Uyên cười đầy ẩn ý, cô xấu hổ khụ một tiếng.
“Khụ, cái đó… tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
Thương Hoằng Uyên cúi đầu, cầm bút vẽ vời trên mặt bàn.
“Chuyện gì?”
“Tôi muốn trữ một ít nước ấm để sau này trên đường tắm rửa, nhưng không có đồ đựng. Mấy cái thùng nhựa thu được trên đường đều đựng gần đầy rồi, anh có cách nào không?”
Thương Hoằng Uyên thật đúng là không nghĩ đến vấn đề này, bất quá xác thật rất có tính xây dựng.
“Ngày mai đi xưởng nước khoáng trước đi, gần đây có một cái.”
Nói xong liền dùng bút gõ nhẹ lên mặt bàn.
Tiết Linh rướn cổ xem, phát hiện là một tấm bản đồ thành phố S, trên đó rất nhiều địa điểm được khoanh tròn.
“Những chỗ tôi khoanh đều là một số nhà xưởng và kho hàng, sau này chúng ta cố gắng đi một chuyến nhanh chóng.”
Thương Hoằng Uyên không định từ bỏ vật tư ở thành phố S.
Căn cứ kết quả điều tra sau này của căn cứ ở kiếp trước, tang thi lúc đầu chỉ bùng nổ ở mấy thành phố thiên thạch rơi xuống, sau đó chậm rãi lan ra xung quanh.
Bảy ngày sau khi thiên thạch rơi xuống, có một trận mưa lớn trên phạm vi toàn thế giới.
Giống như trước đó đã nói, trận mưa lớn đó mang theo vật chất từ thiên thạch khiến người biến thành tang thi, dẫn đến mạt thế bùng nổ đồng bộ trên toàn thế giới.
Thành phố S là nơi khởi nguồn của mạt thế, trong sách cơ bản 5 năm sau cũng sẽ không có ai đến, toàn bộ tài nguyên của thành phố đều bị lãng phí.
Cho nên hiện tại đã có không gian, đương nhiên là có thể lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.
Tiết Linh vừa lúc cũng muốn điên cuồng tích trữ, vì thế hài lòng rời đi.
Khi ba người xuất phát, chưa kịp ăn sáng, có chút đói.
“Uyên ca, chúng ta buổi sáng ăn gì?”
“Không gọi anh trai nữa à? Tối qua các cậu chẳng phải làm không ít đồ, tùy tiện lấy chút là được.”
Tiết Linh ngón chân cào cào đất, đừng nghi ngờ là thật sự cào, đã hỏng ba đôi vớ rồi.
Bất quá anh cũng chưa xuống lầu, cư nhiên biết cô và Phó Nhạc Dương đang bận cái gì.
“Tiểu Linh Nhi, tớ muốn ăn bánh bao nhân trứng sữa.”
Lần này Tiết Linh ngồi ở ghế phụ, cho nên cô quay đầu lại đưa cho Phó Nhạc Dương một hộp bánh bao nhân trứng sữa.
“Uyên ca anh thì sao?”
“Tùy ý.”
Cho nên cô lấy ra bánh bao ở cửa hàng tiện lợi, đưa cho Thương Hoằng Uyên.
Thương Hoằng Uyên khẽ gật đầu, ý bảo hai tay mình đang bận lái xe.
Lại không phải chưa từng thấy anh lái xe một tay, lúc này lại làm bộ.
Hệ thống ở trong không gian khuyên nhủ cô.
“Cẩn thận giá trị hắc hóa!”
Không ai đút cơm liền hắc hóa, anh là em bé to xác sao?
Bất quá mắng thầm thì mắng thầm, cô vẫn thành thật dịch mông sang trái, vươn cánh tay dài đút bánh bao vào miệng Thương Hoằng Uyên.
Thương Hoằng Uyên cắn một miếng chỉ chiếm một phần ba, vì thế Tiết Linh chỉ có thể tiếp tục giơ bánh bao, chờ anh nuốt xuống miếng này rồi lại đút tiếp.
Thương Hoằng Uyên mặt mày lạnh lùng, thần sắc lười biếng mệt mỏi, giống như nghe thấy cô đang mắng anh trong lòng.
“Cái này của tôi gọi là tuân thủ luật giao thông.”
Tuy Tiết Linh cảm thấy mình cũng đủ quá đáng, nhưng vẫn không bằng anh quá đáng.
“Hả?”
Là Phó Nhạc Dương và Tiết Linh cùng nhau đầy mặt dấu chấm hỏi phát ra âm thanh.
Phó Nhạc Dương không ngờ Uyên ca cao lãnh của mình lại nói đùa như vậy.
Thương Hoằng Uyên không quản hai người họ, tiếp tục hưởng thụ sự phục vụ, lái xe đến xưởng nước.
Tiết Linh rốt cuộc thoát khỏi nhiệm vụ đút cơm, nhét hộp cơm vào lòng Thương Hoằng Uyên, chính mình gấp không chờ nổi nhảy xuống xe.
Trời cao mặc chim bay mà.
Tiết Linh giống con chim nhỏ, chạy khắp nơi trong xưởng nước.
Nơi đi qua sạch trơn không còn gì, thu không ít bồn chứa nước.
Phó Nhạc Dương bị bỏ lại trông xe, ở trong xe nhai nhai nhai khô bò Tiết Linh để lại.
Thương Hoằng Uyên đi theo sau Tiết Linh, nhìn cô vui vẻ khắp nơi.
Sau khi thu xong xưởng nước lại đi mấy nhà máy Thương Hoằng Uyên vẽ trên bản đồ, có xưởng đồ hộp và xưởng thực phẩm đông lạnh.
Sau một ngày lái xe vòng ngoài trở về Phương Phương Viên.
Để không bị người nghi ngờ, Tiết Linh lại tìm một đống đổ nát chất lên thùng xe bán tải, lấy vải bạt chống thấm che lại.
Vốn dĩ trên xe nói để Phó Nhạc Dương ngày mai ở lại hứng nước tắm, không ngờ đường chính trong khu dân cư bị chặn.
Hình như có hai bên đang giằng co trên đường, trong đó một bên hình như là khách hàng xóm đến biệt thự vào buổi sáng.
Cộng cả hai bên nhanh cũng gần một trăm người.
Khi xe Thương Hoằng Uyên đến, người bên phía hàng xóm nhìn lại.
Có một người đàn ông tóc húi cua mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn đi về phía xe.
“Thương tổng.”
Thương Hoằng Uyên chậm rãi dừng xe, hạ cửa sổ xuống.
“Đây là làm sao vậy?”
Người tóc húi cua sắc mặt khó coi.
“Bọn họ yêu cầu giao ra toàn bộ đồ ăn thức uống, thống nhất phân phối.”
Người cầm đầu đội bảo an không giống những người khác ăn mặc lung tung rối loạn như vest và quần jean, mà mặc một bộ đồ ngụy trang.
“Đội bảo an chúng tôi vì sự an toàn của toàn bộ khu dân cư mà lo lắng đến phát điên, mạo hiểm tính mạng khóa cổng khu dân cư lại, nhốt tang thi ở bên ngoài. Có nhà không về được dẫn đến hiện tại thiếu đồ ăn. Chúng ta chẳng phải nên tập hợp sức mạnh của mọi người cùng nhau vượt qua khó khăn sao? Các người giao đồ ăn ra đây, chúng tôi bảo vệ sự bình yên của khu dân cư, mỗi người có việc của mỗi người.”
Bên cạnh có một người mặc vest trắng đầu đinh lặng lẽ ghé tai hắn nhắc nhở.
“Uông ca, đồng tâm hiệp lực, hoặc là đồng lòng hiệp lực.”
Người mặc đồ ngụy trang đẩy hắn ta ra.
“Đều như nhau.”
“Thế nào Thịnh lão bản, suy nghĩ kỹ chưa?”
Bên phía chủ nhà có người lẩm bẩm, hiển nhiên là tin lời Uông Vĩ Tông mặc đồ ngụy trang, muốn đem đồ ăn của mình đưa cho đội bảo an.
Nhưng Thịnh Chi Thành không coi trọng đám bảo an này.
Toàn bộ đội bảo an trừ Uông Vĩ Tông, người có hai năm nghĩa vụ quân sự và cả đời gắn bó với quân ngũ, những người còn lại đều không trải qua huấn luyện bài bản, ngày thường chỉ huấn luyện họ sử dụng cái nĩa chống bạo động, liền có thể lên ca.
Hơn nữa ngay ngày thứ hai mạt thế, bọn họ đã bắt đầu cạy khóa tất cả những căn nhà không có người ở trong khu dân cư.
Hiện tại quần áo lung tung rối loạn bọn họ mặc trên người, đều là của những chủ nhà bị cạy khóa đó.
Hắn không tin phẩm hạnh của đám bảo an này.
Thịnh Chi Thành đến đây cũng là muốn biết ý định của Thương Hoằng Uyên.
Trong toàn bộ khu dân cư, hắn tin tưởng nhất chính là Thương Hoằng Uyên.
Thương Hoằng Uyên bày tỏ ý kiến của mình.
“Tôi không tham gia, đội bảo an có thể không bảo vệ khu nhà của tôi.”
Thịnh Chi Thành cũng lập tức tỏ vẻ mình cũng không cần đội bảo an bảo vệ.
Những chủ nhà còn lại chia thành hai phái, một phái mặc kệ là đau lòng đồ ăn, hay là không tin tưởng đội bảo an, đều cự tuyệt yêu cầu của đội bảo an.
Mà còn có một số chủ nhà, thật sự quyết định đồng lòng hiệp lực.
Rốt cuộc họ vẫn ôm hy vọng những khu vực bên ngoài thành phố S đều bình thường.
Như vậy chờ chính phủ rảnh tay, tình hình thành phố S rất nhanh có thể giải quyết. Cho nên hiện tại trả một chút đồ ăn liền có thể tìm người bảo hộ, là không thể tốt hơn.
Sau khi Thương Hoằng Uyên cự tuyệt liền lái xe đi.
Tiết Linh từ kính chiếu hậu nhìn thấy ánh mắt Uông Vĩ Tông, âm hiểm lạnh lẽo như một con rắn độc.
“Hắn ghi hận chúng ta rồi.”
Tiết Linh nhìn nhóm người phía sau nói một câu.
Thương Hoằng Uyên một câu khinh phiêu phiêu mà mặc kệ hắn, ba người xuống xe.
Tiết Linh hiện tại hận không thể một người chia làm hai để dùng, vừa muốn hứng nước tắm, lại muốn nấu đồ ăn chín.
Cô gắng sức hứng nước tắm cho Thương Hoằng Uyên, rốt cuộc phòng ngủ chính phòng vệ sinh lớn hơn một chút, hơn nữa việc này cũng đơn giản.
Phó Nhạc Dương thì tiếp tục nhiệt tình nấu đồ ăn chín.
Tiết Linh cứ lên xuống lầu chạy, bồn nước đầy thì thu bồn nước, đồ ăn tích được một đống thì thu đồ ăn.
Đêm nay lại là một đêm bình tĩnh, trừ tiếng thét chói tai không biết từ đâu vọng đến bên ngoài.