Mễ Lạp ôm gối lăn lộn trên giường, miệng lẩm bẩm những âm thanh vô nghĩa như phát điên. Trong lòng cô lo lắng không biết lão Bạch có thể giải quyết được bữa ăn không, liệu có chăm sóc tốt cho Tiểu Bạch hay không.
Giờ đây, những trải nghiệm sau khi xuyên không của cô ngày càng rõ ràng hơn, không còn mơ hồ như trước nữa. Nhưng kèm theo đó là nỗi lo lắng triền miên và cảm giác xấu hổ. Lo lắng về chế độ ăn uống và sức khỏe của lão Bạch, xấu hổ vì những màn play rớt tiết tháo của bản thân.
Khoan đã! Mễ Lạp chợt dừng lại. Mỗi ngày cô đều kiểm soát thời gian ngủ, nhưng điều đó đâu có nghĩa là sau khi tỉnh dậy cô không thể tiếp tục ngủ chứ! Nghĩ đến bữa tối của lão Bạch và Tiểu Bạch vẫn chưa có gì, họ phải ở trong một ngôi nhà tối tăm ẩm thấp, tùy tiện giải quyết vấn đề ăn uống, trong đầu cô không khỏi hiện lên hình ảnh một người một mèo ngồi xổm cùng nhau ăn mì gói, thật sự không nỡ nhìn!
Mễ Lạp ra khỏi giường, đi vào bếp pha một cốc sữa, uống xong súc miệng rồi quay lại giường nằm, nhắm mắt ngủ tiếp.
Ở một nơi khác, Tích Bạch Thần ngồi bên cạnh bếp lò, chậm rãi thêm củi đun nước, bên cạnh đặt một thùng mì gói và một bát thức ăn cho mèo. Tiểu Bạch đang vùi đầu vào bát ăn ngon lành.
Nước trong nồi dần sôi lên, bốc hơi nghi ngút. Anh cầm gói mì lên, xé bao bì, lấy ra gói gia vị, đang chuẩn bị cho vào nồi thì bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên từ không trung: [Anh quả nhiên lại ăn mì gói!]
Ánh mắt vô hồn của Tích Bạch Thần chợt sáng lên, bóng tối do mái tóc rũ xuống trên gương mặt cũng nhạt đi nhiều.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT