Phong Đức đang đứng ngoài cửa. Vừa nhìn thấy anh, ông lập tức cúi đầu nói: "Thiếu gia, cậu cũng nên ăn chút gì đó đi chứ"
Biết rằng bản thân sẽ bị mắng, nhưng Phong Đức vẫn lên tiếng.
Cung Âu đứng đó, đôi mắt đỏ ngầu, nhưng con ngươi lại không còn vẻ hoảng loạn như trước nữa. Giọng nói của anh khàn khàn mà trầm ổn: "Mang nó vào thư phòng để tôi ăn."
"Thiếu gia, cậu thế này thì không tốt cho sức khỏe của cậu đâu. Nếu như... Ơ?"
Phong Đức đã chuẩn bị xong một bài diễn thuyết dài, nhưng đột nhiên ông khựng lại, ngơ ngác nhìn Cung Âu, không kịp phản ứng.
Đồng ý ăn cơm rồi sao?
Cung Âu không để ý tới ông, mà đi thẳng vào thư phòng.
Phong Đức ngơ ngác đứng đó, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Cung Âu: "Đưa Mona về nghỉ ngơi đi, không cần thẩm vấn cô ta nữa, nhưng vẫn phải trông chừng cô ta, đừng để cô ta làm chuyện gì liều lĩnh."
Cuối cùng thì thiếu gia cũng đã nghĩ thông suốt rồi sao?
" Vâng, thiếu gia."
Phong Đức vui vẻ đáp lời, ông thở phào nhẹ nhõm. Thiếu gia... đột nhiên khôi phục lại như vẻ thường ngày.
Vừa ở phòng ngủ không lâu, sao lại bỗng nhiên thay đổi thế này?
Cung Âu bước vào thư phòng và lắp lại bàn phím vào máy tính. Anh gõ nhẹ vào đó bằng những ngón tay thon dài, anh lướt trên bàn phím, một loạt video giám sát hiện ra.
Bao gồm cả video giám sát ở khu dân cư trước đó.
Ánh mắt của Cung Âu sắc bén nhìn vào màn hình, phát hiện ra vào đêm mưa gió sấm chớp, anh vừa ôm Thời Tiểu Niệm ra ngoài thì một nhóm người đã nhanh chóng đi theo, ánh mắt vẫn luôn hướng về phía họ lúc họ rời đi.
Thì ra từ đêm đó Thời Tiểu Niệm đã trở thành mục tiêu bị nhắm tới.
Cung Âu dùng phần mềm để quét.
Nhóm người này chính là những kẻ bắt cóc ở bệnh viện, vài người trong số đó có gương mặt rõ là người ngoại quốc. Từ dáng đi, phong thái đều chứng tỏ họ tuyệt đối là những cao thủ, không hề thua kém gì những vệ sĩ chợ đen mà anh thuê trước đó.
Đó không phải là những kẻ bắt cóc tầm thường.
Kẻ bắt cóc thông thường muốn tống tiền Cung Âu thì không thể tính toán tinh vi và lên kế hoạch tỉ mỉ đến vậy, càng không để ba ngày trôi qua mà không hề gọi điện để đòi tiền chuộc.
Những người này được thuê, không phải hạng phổ thông. Người bình thường tuyệt đối không thể thuê được những cao thủ như thế này.
Thân phận của đối phương tuyệt đối không thể xem thường.
Đặc biệt, không phải là Mona.
Những người có liên quan đến Thời Tiểu Niệm chỉ có hai gia đình: một là gia đình cô ấy, hai là... gia đình Cung Âu. Ngoài ra, không ai có thể động đến cô ấy.
"Cốc, cốc" Cánh cửa được gõ hai lần một cách lịch sự.
Phong Đức bưng khay thức ăn từ ngoài bước vào, đặt những món ăn nóng hổi lên bàn làm việc.
Cung Âu thậm chí còn không nhìn, chỉ cầm lấy một bát cơm trắng, cầm đũa lên bắt đầu cho cơm vào miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình. Còn trong bát có gì thì anh còn không thèm quan tâm đến.
"..."
Thấy Cung Âu ăn hết nửa phần cơm trắng, Phong Đức cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm tựa như bỏ tảng đá nặng trĩu trong lòng đi. Chỉ cần thiếu gia muốn ăn thì mọi chuyện đều ổn.
"Thiếu gia, chúng tôi và cảnh sát cũng đang tiến hành kiểm tra gắt gao toàn bộ các sân bay, nhà ga, bến xe, bến tàu, và cả bến cảng vào ngày hôm đó. Có thể mất một thời gian để hoàn tất việc kiểm tra." Phong Đức báo cáo với Cung Âu.
"Đợi đến lúc họ điều tra ra thì Thời Tiểu Niệm đã chết mấy lần rồi." Cung Âu lạnh lùng nói rồi tiếp tục bỏ đồ ăn vào miệng để lấp đầy dạ dày.
Anh không bao giờ tin vào hiệu quả của người khác, anh chỉ tin vào chính mình.
"Thiếu gia, cậu ăn thêm chút rau đi."
Anh chỉ ăn cơm.
Cung Âu giả vờ như không nghe thấy gì, tiếp tục ăn cho đến khi bát cơm trắng sạch bóng, sau đó cầm nguyên một chiếc đĩa rau lên và đưa vào miệng.
Rau vốn dĩ phải ăn chung với cơm, vậy mà thiếu gia lại ăn riêng từng món, không thấy mặn sao?
Phong Đức im lặng quan sát anh ăn.
Cung Âu dường như không có chút vị giác nào cả. Anh không chút do dự mà giải quyết hết toàn bộ rau, sau đó đặt đũa xuống, lau môi mỏng bằng khăn giấy và nhìn chằm chằm vào màn hình bằng đôi mắt đen láy.
Điều tra từ hướng nào đây?
Điện thoại của Phong Đức đột nhiên rung lên. Ông lấy điện thoại ra, vui vẻ nói: "Thiếu gia, đã tìm được chút manh mối. Hôm đó có một chiếc du thuyền tư nhân ra khơi ở Phong Giang Khẩu. Trong lúc kiểm tra, các thuyền viên trên đó đều tỏ vẻ lo lắng, sợ sệt. Có khả năng bọn bắt cóc đã đưa Thời tiểu thư đi bằng chiếc du thuyền đó."
江口嗎 ( Phong Giang Khẩu ) : cửa sông hoặc cửa khẩu sông ( vịnh sông ) tên Phong Giang
Du thuyền? Đi bằng du du thuyền sao?
Ánh mắt Cung Âu sâu thẩm, anh ta lập tức đứng dậy khỏi bàn làm việc, tiện tay cầm chiếc áo vest bước ra ngoài: "Điều tra, thẩm vấn tất cả người trên du thuyền và kiểm tra tất cả những chiếc xe lân cận xung quanh. Họ chắc chắn đã bỏ lại xe của mình."
Có thể trên xe còn lại mạnh mối.
"Vâng, thiếu gia." Phong Đức gật đầu rồi đi theo anh.
Dõi theo bóng lưng Cung Âu, Phong Đức không khỏi mỉm cười nhẹ nhõm. Sau ba ngày sầu não, cuối cùng thì thiếu gia cũng đã khôi phục lại. Ông nghĩ rằng chỉ cần thiếu gia chịu suy nghĩ thì Thời tiểu thư chắc chắn sẽ an toàn.
Sắc mặt Cung Âu không chút biểu cảm, lạnh lẽo như băng, anh bước nhanh về phía trước, dứt khoát như ánh sao băng, miệng ra lệnh: "Cử người trông chừng hai gia tộc lớn kia cho tôi."
"Thiếu gia, xin hãy ra lệnh." Phong Đức cúi đầu, hai gia tộc? Gia tộc nào?
"Một là Cung gia." Cung Âu lạnh lùng nói.
"Cung gia ở Anh Quốc sao?" Phong Đức sững người, muốn giám sát cả gia đình mình? Thiếu gia đang nghĩ gì vậy? Phong Đức khựng lại một chút, chợt nhớ ra điều gì đó và nói: "Nhắc đến Cung gia, tôi có nghe được một chuyện trong hai ngày qua."
"Chuyện gì?"
Cung Âu trầm giọng hỏi rồi tiếp tục bước về phía trước. Anh muốn đích thân đến hỏi các thuyền viên.
"Cũng không có gì nghiêm trọng cả. Chỉ là lão gia và phu nhân định đi du lịch, nhưng chuyến đi đã bị hoãn lại, tôi nghe nói là phu nhân không muốn đi." Phong Đức nói.
Điều này khiến người ta cảm thấy kỳ lạ, bởi trong giới quý tộc luôn có những buổi tiệc rượu xã giao. Hơn nữa, lão gia còn có các công việc tại nhà máy rượu, trang trại ngựa và các mỏ cần được xử lý. Vì vậy, việc sắp xếp được thời gian đi du lịch không mấy dễ dàng, mà lần này là do phu nhân không muốn đi, điều này thật không hợp lý.
Những gì Phong Đức biết, Cung Âu đương nhiên cũng biết.
Anh đột nhiên dừng lại, trừng mắt lạnh lùng nhìn ông rồi tức giận nói: "Tại sao chuyện lớn như vậy lại không nói sớm cho tôi chứ?"
Tại sao bây giờ mới nhắc tới chuyện đó?
Phong Đức dừng lại, kinh ngạc nhìn Cung Âu: "Thiếu gia, chuyện này có liên quan gì đến việc Thời tiểu thư bị bắt cóc sao?"
Ông chỉ thuận miệng nhắc đến khi nói về Cung gia thôi mà.
Phu nhân quả thật đã từng bắt nạt Thời tiểu thư, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là Thời tiểu thư buộc phải rời xa thiếu gia. Chẳng phải là cô ấy tự mình rời đi sao?
“…”
Tất nhiên là có vấn đề.
Cung Âu đứng đó, ánh mắt trầm tư, suy nghĩ một lúc, ngón tay lướt qua đôi môi mỏng, sâu chuỗi lại tất cả mọi chuyện, vẻ mặt trở nên nặng nề.
Phong Đức đứng sang một bên, không dám quấy rầy anh.
La Kỳ đột nhiên thay đổi kế hoạch và quyết định không đi du lịch.
Những kẻ bắt cóc đã đưa Thời Tiểu Niệm đi bằng du thuyền chứ không phải bằng máy bay, mặc dù máy bay sẽ đi nhanh hơn nhưng họ lại chọn di chuyện bằng du thuyền.
“Thời Tiểu Niệm chỉ là một người phụ nữ, nếu đã bị vấy bẩn, con có thể thay người khác. Tại sao vì một người phụ nữ mà nổi giận với ta, Cung Âu? Đừng quên, ta là mẹ ruột của con đấy.”
"Đứa bé này là của anh! Tại sao anh lại nhất quyết ép em phá đi đứa con của mình chứ?"
Những ký ức trong quá khứ như chiếc hộp đen bị mở ra, từng mảnh ghép hiện lên.
Ánh mắt Cung Âu lóe lên tia sáng sắc bén: "Phong Đức, hình như tôi nhớ là có người trong bệnh viện nói phụ nữ mang thai không thích hợp đi máy bay, có phải vậy không?"
"Đúng thưa thiếu gia." Phong Đức gật đầu: "Nếu thai nhi trong bụng quá lớn, đi máy bay có thể gây dị tật cho đứa bé."
Thai dị tật?
Anh biết ai làm chuyện này rồi
Mọi câu hỏi trước đây đều đã được giải đáp!
La Kỳ, bà quả thực là đã đi một nước cờ rất cao tay.
Sắc mặt của Cung Âu đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi.
"Chuẩn bị máy bay riêng, tôi phải lập tức trở về Anh Quốc ngay trong hôm nay." Cung Âu lạnh lùng nói, quyết định dứt khoát.
"Đi Anh à? Không phải chúng ta đi Phong Giang Khẩu sao?" Phong Đức ngạc nhiên nhìn anh.
"Manh mối bên đó ông cứ tiếp tục điều tra cho tôi. Tôi đi Anh để gặp người trong gia tộc!" Cung Âu lạnh lùng nói. Anh không ra ngoài nữa mà đi về phía phòng thay đồ.
"Nhưng..."
Phong Đức còn muốn hỏi, nhưng Cung Âu đã sải bước nhanh chống rời đi. Thiếu gia vừa nhắc đến người trong " gia tộc ".
Vậy người đó là ai?
Người hầu gái kéo đến hai chiếc vali. Cung Âu trực tiếp mở vali, cầm một số quần áo phụ nữ từ phòng thay đồ, vội vàng gấp sơ qua rồi ném vào trong.
Khí hậu ở Anh Quốc khác với Trung Quốc, cần phải mang theo nhiều quần áo hơn, nhất là quần áo ấm.
Người phụ nữ đó chưa bao giờ đến Anh Quốc, nên anh không biết liệu cô có thể thích nghi được hay không.
“Đem tất cả các sản phẩm chăm sóc da mà Thời Tiểu Niệm thường dùng đến đây cho tôi!” Cung Âu ra lệnh cho người hầu.
"Vâng, thưa thiếu gia." Người hầu gái gật đầu rồi quay đi lấy đồ.
Cung Âu thu dọn hành lý mà không mất quá nhiều thời gian, mang theo tất cả những thứ Thời Tiểu Niệm quen dùng đến lâu đài Hoàng Gia, sau đó kéo hai chiếc vali ra ngoài.
…
Mây trắng bồng bềnh, bầu trời trong xanh tựa pha lê đã được gột rửa.
Cuối cùng Mona cũng được thả ra, không còn bị thẩm vấn. Cô ta lê đôi chân bước từng bước yếu ớt về phía ban công. Khuôn mặt cô ta nhợt nhạt và gầy guộc, khiến đôi mắt xanh biếc như đại dương của cô ta trở nên lớn một cách lạ thường.
Cô ta dựa vào cột ban công, thở hổn hển vì đau đớn.
Để có được Cung Âu, cô còn phải trả giá bao nhiêu nữa mới đổi lại được sự hồi đáp?
Một tiếng động lớn như xé gió của máy bay vang vọng trên bầu trời.
Mona ngẩng đầu lên và chỉ thấy một chiếc máy bay lướt qua trên qua đỉnh lâu đài Đế Quốc, để lại phía sau một vệt mây dài trên bầu trời xanh biếc.
Thật đẹp, thật lỗng lẫy
"Mona tiểu thư, chi bằng cô đi nghỉ ngơi một lát đi, đừng đứng ở đây nữa?" Phong Đức đi theo phía sau cô, lễ phép nói.
"Cung Âu đâu?" Môi của Mona nứt nẻ làm giọng nói của cô ta có chút yếu ớt. "Anh ấy ở đâu?"
Tại sao anh lại đột nhiên thả cô ra, anh ấy chấp nhận tha cho cô sao?
"Thiếu gia đã đi Anh, thiếu gia có căn dặn Mona tiểu thư ở lại đây nghỉ ngơi cho tốt, mọi chuyện cứ đợi sau khi cậu ấy trở về rồi nói." Phong Đức cười nói.
“…”
Đi Anh Quốc à?
Anh ấy đến Anh để làm gì ?
Mona đứng lặng tại đó, ngước nhìn lên bầu trời, không rời mắt khỏi dải khói của chiếc máy bay còn lơ lửng trong không khí. Thân thể yếu đuối của cô ta run rẩy, cuối cùng cũng ngã quỵ xuống, đổ mạnh xuống đất, bất tỉnh tại chỗ.
Ở Anh Quốc, nơi bờ biển xa xăm, từng đợt sóng dữ dội không ngừng vỗ vào bờ.
Một ngọn tháp cao sừng sững bên bờ biển. Thân tháp trắng tinh trở thành dấu ấn nổi bật nhất nơi biển cả, từ cửa sổ cao của ngọn tháp, nhìn ra chỉ thấy bầu trời bao la và đại dương vô tận.
Thời Tiểu Niệm đứng lặng lẽ bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài bằng ánh mắt đờ đẫn và hờ hững, tay áp vào cửa sổ, từng ngón tay dần siết chặt lại.
Cô muốn trốn thoát.
Nhưng không có cách nào cả.
Cô đã cố gắng thuyết phục Charles, mong ông thương xót và thả cô đi, nhưng Charles cũng giống như Phong Đức, là người quản gia trung thành nhất đối với chủ nhân mình.
Cô cũng thử qua việc lang thang và đi bộ dưới chân tháp mỗi ngày, chỉ hy vọng có thể gặp được người qua đường và nhờ giúp đỡ, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy một người ngoài nào ở đây ngoại trừ người của La Kỳ.
Cô không biết đây là nơi nào, mỗi ngày đều trôi qua trong sự giam cầm vô tận.
Mỗi ngày trôi qua, sự căm hận của cô đối với Cung phu nhân, Cung Âu và Cung gia lại càng tăng thêm một phần.
"Thời tiểu thư, đến giờ uống trà chiều rồi." Giọng nói lịch sự, nhã nhặn của Charles vang lên trong phòng cô.
Thời Tiểu Niệm quay đầu lại, thấy Charles đang đứng đó, trên tay cầm một khay đồ ăn đứng đó, trên khay là những món bánh ngọt tinh xảo và đồ uống, kèm theo một ly sữa tươi vẫn còn tỏa ra làn hơi nóng nhè nhẹ.
Mùi hương ngọt ngào lan tỏa khắp căn phòng.